Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 479
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bác sĩ, mẹ tôi chỉ có thể sống được ba năm thôi sao?” Trình Kiêu nín thở, đôi mắt nhìn bác sĩ chủ nhiệm chằm chằm.
Bác sĩ chủ nhiệm bị anh nhìn chằm chằm, họ khan một tiếng: "Cũng không thể nói như vậy, bệnh nhân có thể sống bao lâu, không phải do bác sĩ chúng tôi hoàn toàn quyết định"
"Ai quyết định?"
“Là do bản thân bệnh nhân” Bác sĩ chủ nhiệm nói: “Cậu cũng thấy đấy, theo chẩn đoán của chúng tôi năm đó, mẹ cậu chỉ có thể sống được sáu tháng. Lúc đó chúng tôi cũng đã nói qua với thủ trưởng Tiêu chuyện này rồi, cũng bảo nhà họ Tiêu chuẩn bị hậu sự cho tốt. Nhưng mẹ cậu đã gắng gượng vượt qua sáu tháng này, mặc dù rất khó khăn mới vượt qua được. Lần này chúng tôi chuẩn đoán ba năm, nếu như bà ấy giống như sáu tháng trước, giữ vững ý chí sống, vậy thì đừng nói chỉ ba năm, ba mươi năm còn có thể."
Trình Kiêu nói, "Còn có thể như thế này sao?"
Trong lòng đang suy nghĩ về khả năng này.
Anh biết nguyên nhân mẹ Trình sinh bệnh, là do trong lòng bà ấy có khúc mắc.
Bây giờ nút thắt trong lòng đã được cởi bỏ, dưỡng bệnh cho tốt, thực sự có thể sống thêm mấy năm nữa.
Sáu tháng vừa rồi là cực hình, chẳng phải bà ấy vẫn vượt qua sao?
Không chừng là, thời hạn ba năm, cuối cùng cũng sẽ vượt qua.
Đột nhiên, anh có lòng tin.
Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn từ bác sĩ chủ nhiệm, anh đến phòng bệnh của mẹ Trình.
Lúc này, mẹ Trình đã thức dậy, đang đi dạo trong vườn dưới nhà.
Bà ấy đều đi dạo trong khu vườn nhỏ mỗi ngày, để rèn luyện sức khỏe.
Gần đây, bà ấy cảm thấy cơ thể tốt hơn rất nhiều.
Trước đây lúc rèn luyện như vậy, nếu tập thêm vài động tác, sẽ thấy rất khó thở, cần thời gian nghỉ ngợi rất lâu.
Hiện tại thì không.
Bây giờ bà ấy thích kiểu tập luyện này. Còn có thể trò chuyện với những bệnh nhân khác, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Trước đây ở thôn Hạ Hà, vì bố Trình qua đời, nên có rất nhiều lời đàm tiếu trước cửa nhà góa phụ, có người còn cho rằng bà ấy không trong sạch, nói số mệnh của bà ấy đen đủi, là kiểu đàn bà khắc chồng.
đây, mọi người quan tâm lẫn nhau, động viên nhau, rất tốt.
Trình Kiêu không tìm thấy mẹ Trình trong phòng bệnh,nghĩ ngay đến mẹ mình có thể đang tập thể dục ở dưới tầng. Quả nhiên, tìm thấy mẹ trong khu vườn nhỏ ở tầng dưới.
"Mẹ."
Mẹ Trình đang nói chuyện với người khác, nghe thấy âm thanh, nhìn sang, thì thấy Trình Kiêu đang đi về phía mình.
Nhìn thấy con trai mình, bà ấy thấy phấn khởi hơn so với bất cứ thứ gì. Bà ấy đã nửa năm không gặp con trai, con trai bà muốn trở về huyện Nghi An để học tập, thi đại học, bà biết tầm quan trọng của kỳ thi tuyển sinh đại học, con trai muốn đi, bà ấy cũng không thể kéo con trai lùi lại.
Cô ấy tích cực phối hợp trị liệu, vì muốn nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi của con trai sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hy vọng sau khi con trai thi lên đại học, sẽ đến Bắc Kinh để đoàn tụ với bà ấy.
"Mẹ, con thi đậu vào Hoa đại rồi"
Những bệnh nhân khác xung quanh nhìn thấy Trình Kiêu đến gần, đều vây quanh lại, nghe tin anh được nhận vào Hoa đại, họ đều nhao nhao chúc mừng mẹ Trình.
Mẹ Trình trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, nhưng trong lòng rất vui.
Tiền đồ của con trai, là sự động viên lớn nhất với bà ấy.
Bà ấy mỉm cười đón nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó, chào tạm biệt các bệnh nhân đấy, đi theo Trình Kiêu trở về.
Mẹ Trình nói: “Tốt đấy, con trai mẹ đúng là có tiền đồ.” Giọng nghẹn ngào, “Bố con mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rất vui, bố con là vậy mà"
Trình Kiêu cũng thổn thức.
"Năm đó bố con không thi đại học, mà đi tòng quân, ông ấy nói với mẹ rằng, đây vẫn luôn là điều ông ấy thấy tiếc nuối, sau này con của chúng ta nhất định phải vào đại học. Hiện tại con đã làm được rồi" Mẹ Trình lại nói.
Trình Kiêu nói: "Mẹ, sau này con còn muốn đi du học, sẽ không để mẹ thất vọng"
“Được, được, mẹ ủng hộ con.” Mẹ Trình lại hỏi: “Con đã qua nói với mộ bố con chưa?"
"Nói rồi, phiếu điểm của con vừa tới, đã đến mộ của bố, nói với ông ấy biết điều này rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-479.html.]
Mẹ Trình nói: “Được, bố con nghe tin này nhất định rất vui mừng. Mấy ngày nữa, mẹ sẽ qua mộ bố con, kể cho ông ấy nghe, để bố con vui mừng"
Trình Kiêu gật đầu.
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến phòng bệnh.
Phòng bệnh của mẹ Trình là phòng đơn, không ở chung phòng với người khác.
Trình Kiêu đỡ mẹ Trình ngồi xuống, kê gối cho bà ấy.
"Mẹ, mẹ mau chóng khỏe lại đi, sau này còn phải nhìn thấy con kết hôn sinh con"
Mẹ Trình nói: “Vậy con kết hôn sớm đi, để mẹ sớm mong ngóng"
Trình Kiêu ậm ừ.
“Có thích cô gái nào sao?” Mẹ Trình lại hỏi, người mà bà ấy thích nhất là Vãn Vãn, nhưng tiếc là Vãn Vãn còn quá nhỏ, bà ấy cũng biết là không thích hợp.
Nghĩ thì nghĩ vậy, có được hay không lại là chuyện khác.
"Có"
“Khi nào rảnh thì mang tới đây cho mẹ xem một cái nhé”.
"Mẹ, mẹ biết người này"
Mẹ Trình ngồi thẳng người dậy, "Ai?"
“Là Vãn Vãn” Trình Kiêu không hề che giấu.
Hai mắt mẹ Trình sáng lên, “Là Vãn Vãn sao?” Giọng nói có chút run rẩy.
"Mẹ, mẹ không thể thuyết phục con từ bỏ giống như ông nội đâu." Trình Kiêu nghĩ mẹ Trình muốn thuyết phục anh từ bỏ, "Con thích Vãn Vãn, cả đời này ngoại trừ cô ấy, con không muốn bất cứ ai cả."
DTV
Mẹ Trình nói: "Thằng nhóc này, mẹ sao lại không đồng ý? Mẹ thích nhất là Vãn Vãn, cũng đã từng nghĩ tới, chuyện của con và Vãn Vãn, nhưng Vãn Vãn còn quá nhỏ, nên không dám nghĩ nữa." Lại hỏi, "Sao, ông nội con không đồng ý à?" Ông cụ không phải rất thích Vãn Vãn sao?
"Ông đồng ý, lúc đầu ông vì thấy Vãn Vãn còn quá nhỏ, sợ con bắt nạt cô ấy, phụ lòng cô ấy"
"Vậy thì tốt, Vãn Vãn thực sự còn quá nhỏ, năm nay mới mười lăm tuổi. Đợi đến lúc con bé lớn hơn một chút, chúng ta sẽ đến nhà họ Tô cầu hôn, không biết anh Tô Cần và chị dâu có đồng ý không?"
Điều kiện của nhà Vãn Vãn cũng chả kém đâu.
Con trai còn hơi lớn tuổi, sợ nhà họ Tô thấy ghét bỏ.
"Chú và dì đều đã đồng ý, chúng con đều giữ bí mật với Vãn Vãn đợi đến khi cô ấy thi lên đại học, con sẽ thổ lộ với cô ấy, gia đình chúng ta sẽ đi cầu hôn"
Mẹ Trình nghe xong liền mừng rỡ, không ngừng nói: "Được, như vậy rất tốt. Mẹ nhất định phải mau chóng khỏe lại, không thể vì căn bệnh này, mà đến lúc đó không được nhìn thấy các con kết hôn"
Bà ấy càng có thêm động lực để chiến đấu với bệnh tật.
Trình Kiêu ở với mẹ Trình một ngày, ăn tối tại bệnh viện, sau đó vội vã trở về nhà họ Tiêu.
Lại là Tiểu Ngô đến đón anh.
Lúc Tiểu Ngô nhìn thấy anh, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, Tiểu Ngô cũng không nói ra những gì trong lòng mình.
Nước của nhà giàu quá sâu, không phải chuyện một cảnh vệ nhỏ bé như cậu ta có thể gánh chịu.
Trình Kiêu cũng không để ý đến vẻ mặt bối rối của Tiểu Ngô, anh đã lên xe từ sớm.
Anh khẽ nhắm mắt lại, nghĩ về cuộc nói chuyện hôm nay với bác sĩ, còn có cuộc nói chuyện với mẹ Trình.
Cảm thấy, cơ thể mẹ hoàn toàn có thể hồi phục. Cho dù không thể tiêu diệt tận gốc tế bào ung thư, nhưng chỉ cần tâm trạng tốt, bà ấy có thể sống thêm vài năm.
Nếu có thể sống nhiều thêm một năm, anh sẽ cố gắng cướp đi mạng sống của mẹ mình từ tay thần chết.
Chỉ cần tôi cho mẹ một hy vọng, mẹ có lẽ sẽ có niềm tin để sống tiếp.
Trong lòng anh đang suy nghĩ về phương hướng trong tương lai, vì vậy anh không chú ý đến biểu cảm và hành động của Tiểu Ngô.
Khi đến nhà họ Tiêu, ông cụ đang đợi anh ở phòng khách dưới tầng.