Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 481
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:46
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Như Vãn Vãn mong muốn, cô với Đóa Đóa được chia vào cùng lớp.
Ba năm cấp hai không được ở cùng lớp, không ngờ đến lúc vào cấp ba lại được chia vào một lớp, đây là chuyện họ không dám nghĩ tới.
Thế lại hay, họ có thể cùng đi học cùng tan học, có khi còn thành bạn cùng bàn.
“Vãn Vãn, chị nghe nói em định học vượt, đúng không?” Bỗng nhiên Đóa Đóa hỏi cô.
Vãn Vãn không biết sao cô ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn đáp lời: “Ừm, em thấy nếu được thì em muốn tốt nghiệp sớm, thi đại học.
Đóa Đóa cắn môi: “Chị cũng muốn học vượt.
“Chị cũng muốn?” Đóa Đóa bất ngờ.
Đóa Đóa là một người làm việc gì cũng từng bước từng bước, chưa từng liều lĩnh.
Điều gì đã thúc đẩy cô ấy làm vậy?
Dường như cô đã có suy đoán.
Cô hỏi: “Sao chị cũng muốn thi đại học sớm thế?"
“Cũng không có lý do, chỉ là muốn thi thôi"
Vãn Vãn nói: “Tới lúc đó chị muốn thi tới đâu? Em muốn đi Bắc Kinh, chị đi Bắc Kinh với em đi"
Đóa Đóa lắc đầu: “Chị không đi Bắc Kinh đâu, chị muốn đi Thượng Hải.
Vãn Vãn bỗng hiểu ra, cô lại nhìn sang Đóa Đóa.
Đóa Đóa còn lớn hơn cô một tuổi, năm nay đã mười sáu tuổi rồi.
Cô gái nhát gan nhõng nhẽo trong trí tưởng tượng của cô đã biến mất rồi, trở thành một người nhã nhặn, xinh đẹp.
Ở tuổi mười sáu, rất nhiều cô gái đã bắt đầu yêu đương, có suy nghĩ với người khác phái.
Có phải Đóa Đóa cũng như vậy không?
Chẳng nhẽ trong lớp có ai cũng muốn học vượt? Hay Đóa Đóa thích ai lớp trên? Người ấy muốn thi đến Thượng Hải, nên Đóa Đóa cũng muốn đi?
Vãn Vãn nghĩ mình đã tìm thấy sự thật.
Cô không hỏi, nên đã bỏ lỡ một cơ hội biết sự thật.
Rất nhiều năm sau, khi cô nhìn thấy người con trai cao lớn bên cạnh Đóa Đóa, cả người cô ngây ra.
Đương nhiên bây giờ cô không hề biết, cũng không tìm hiểu kỹ.
Cô là bạn thân Đóa Đóa, khi Đóa Đóa còn chưa muốn nói cho cô, cô không muốn tùy tiện thám thính bí mật nho nhỏ trong lòng cô ấy.
“Em nghe nói huấn luyện viên mới tới đẹp trai lắm, chúng ta đi nhanh đi” Vãn Vãn không nghĩ gì khác, chỉ nắm tay Đóa Đóa chạy về phía trước.
Đóa Đóa hơi đỏ mặt. Cô ấy vốn nghĩ, nếu Vãn Vãn hỏi mình, cô ấy sẽ nói lý do cho cô. Nhưng Vãn Vãn không hỏi, cô ấy cũng ngại nói.
Huấn luyện viên quân sự của trường trung học trong huyện là người bên lực lượng cảnh sát vũ trang của huyện.
Huyện Nghi An có không ít lính, có lục quân, hải quân, cũng có cảnh sát vũ trang.
Mà dù là lục quân, hải quân hay cảnh sát vũ trang thì năm nào cũng có nhiệm vụ đi huấn luyện quân sự cho trường trung học của huyện Nghi An.
Thậm chí đến bộ đội cấp trên xuống huấn luyện cũng sẽ nhận được thông báo tương tự.
Nhanh chóng huấn luyện quân sự cho học sinh vẫn luôn là một vấn đề được bộ giáo dục coi trọng.
Thậm chí còn có bộ đội thành lập trường quân đội thiếu niên, chọn một vài học sinh ưu tú tham dự, cũng coi như đào tạo thiên tài cho tương lai.
Ngay từ khi học cấp hai, Vãn Vãn đã từng nhận thông báo tương tự như vậy, giáo viên cũng từng hỏi cô có muốn gia nhập trường quân đội thiếu niên, sau này thi vào trường quân đội không.
Vãn Vãn đã từ chối.
Cô đã hứa với Trình Kiêu là sẽ đến Bắc Kinh học đại học.
Cô còn chốt luôn trường rồi, phải thi Hoa Đại.
Nhà họ Tô làm lính cả nhà là đủ rồi, không thiếu phần cô.
Học trường quân đội vất vả quá, Vãn Vãn không nghĩ mình chịu nổi.
Hơn nữa, cô đã vạch sẵn bước đường tương lai cho mình rồi.
Thi Hoa Đại, đỗ Hoa Đại rồi thì cố kiếm cơ hội trao đổi ra nước ngoài, xuất ngoại bằng tiền công.
Ông nội cũng đã giữ một suất cho cô bên Mãn thành, sau này có thể đến Mãn thành học đại học.
Nếu được ra nước ngoài cùng Trình Kiêu thì còn tốt hơn nữa.
Cũng không biết bây giwof Trình Kiêu đang làm gì, có đang ngóng trông huấn luyện quân sự như cô không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-481.html.]
Còn anh Ba, chắc bây giờ cũng đang tham gia huấn luyện quân sự nhỉ?
“Wow, huấn luyện viên đẹp trai quá!” Tiếng hò hét của mấy cô gái cắt ngang suy nghĩ mơ màng của cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn huấn luyện viên của lớp mình.
Huấn luyện viên họ Trương, là một sĩ quan, chắc tuổi khoảng hai mươi, thân cao, hơi gầy, khuôn mặt rất nghiêm túc, làn da hơi đen.
Nhưng đúng là rất đẹp trai, anh khí bức người.
Các nữ sinh hò hét cũng là chuyện dễ hiểu.
“Vãn Vãn, thật sự rất đẹp trai luôn á, tớ chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy luôn.” Cô gái đứng cạnh Vãn Vãn nắm chặt lấy tay cô, đứng đó kích động nhảy nhót.
Vãn Vãn cảm thấy huấn luyện viên cũng đẹp trai, nhưng cô nhìn trai đẹp đã quen, cũng không thấy đẹp đến mấy.
Đàn ông nhà họ Tô ai cũng đẹp trai, anh cả anh hai anh ba của cô, ai mà chả đẹp trai ngút trời?
Còn cả Trình Kiêu, huấn luyện viên này so ra còn kém một bậc.
Trình Kiêu còn luyện võ nhiều năm, cơ bắp trên người rất rắn chắc đó nha.
Kiến Binh anh trai cô cũng làm lính, còn thường xuyên tập võ với ông cụ Tiêu, còn tuấn tú hơn huấn luyện viên trước mặt này nhiều.
“Vãn Vãn, sao cậu không nói gì?” Cô gái kia túm lấy tay Vãn Vãn, lại không được cô trả lời nên hơi mất hứng: “Cậu không thấy huấn luyện viên này rất đẹp trai à?"
Vãn Vãn nhìn cô ấy một cái, cô gái này là bạn cấp hai của cô, sau khi lên cấp ba lại vào cùng lớp.
Thế nên, dù cô không thấy huấn luyện viên này đẹp trai hơn mấy anh trai mình và Trình Kiêu thì cũng phụ họa: “Ừ, cũng khá đẹp trai"
“Chờ huấn luyện quân sự xong, tớ nhất định phải xin cách liên lạc với huấn luyện viên, tớ phải viết thư cho anh ấy. Cô gái kích động nói.
Vãn Vãn rất muốn bảo cô ấy, không đến mức đẩy chứ?
Cậu mới mười lăm mười sáu tuổi đã yêu sớm, có hợp lý không thế?
Nhưng cô không dám hỏi câu này, sợ làm cô gái tổn thương.
Những cô gái khác cũng đỏ mặt nhìn huấn luyện viên, tròng mắt muốn rớt cả ra ngoài.
Chỉ có Vãn Vãn và Đóa Đóa khá bình thường, cũng không lộ ra vẻ mặt ái mộ.
Huấn luyện viên Trương cũng không biết mình đã trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh, anh ấy đang chỉ huy các nam sinh dọn vài dụng cụ sang sân tập.
Sau đó, anh ấy bắt đầu sửa sang lại đội hình.
Huấn luyện quân sự không phải trò đùa, lúc đứng đội hình cũng không phải đứng cho có.
Huấn luyện viên Trương lại là một người rất nghiêm túc, rất nghiêm khắc với binh lính dưới trướng mình.
Rất nhanh đã có nữ sinh bắt đầu kêu ca.
Khổ quá đi!
Có còn coi họ là học sinh không thể.
Họ có phải lính thật đâu, cần gì phải nghiêm khắc như vậy chứ?
Thậm chí còn có nữ sinh bắt đầu xin nghỉ.
Thậm chí còn có người ngất xỉu.
DTV
Đứng dưới ánh mặt trời suốt hai tiếng, không ngất cũng phải ngất.
Vãn Vãn cũng rất rất mệt, nhưng cô không kêu, càng không bị bệnh Nữ sinh ngất xỉu làm cả lớp rối hết cả lên.
Huấn luyện viên cũng hơi luống cuống tay chân.
Cùng lúc ấy, Trình Kiêu cũng đang tham gia huấn luyện quân sự ở đại học.
Anh không vất vả như Vãn Vãn.
Từ nhỏ anh đã tập chạy trên núi, sau đó được ông cụ Tiêu huấn luyện, đã tập ra cơ bắp toàn thân từ lâu.
Trước giờ Trình Kiêu vẫn luôn yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, chưa từng thả lỏng, lúc ấy còn được ông cụ dạy dỗ, tập võ với Kiến Binh.
Ông cụ Tiêu là người từng trải trên chiến trường, đương nhiên cũng dạy họ như huấn luyện trong quân đội, dạy còn nhiều hơn huấn luyện quân sự của học sinh nhiều.
Nên những thứ huấn luyện viên dạy chỉ như mưa bụi với anh thôi.
Khi người khác kêu khổ kêu mệt, anh vẫn tập luyện rất nhẹ nhàng.
Hoàn toàn không thấy mệt là bao.
Các bạn khác còn thấy lạ, sao anh không mệt tí nào vậy?
Thậm chí huấn luyện viên thấy anh tập cũng sáng cả mắt, lén lút tìm anh hỏi anh có muốn tham gia quân ngũ không?
Anh cũng gặp chuyện như Vãn Vãn, có huấn luyện viên bên quân đội để mắt đến anh, muốn đào anh vào trường quân đội.