Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 482

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:48
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng anh lại từ chối, vì anh không hề muốn vào quân đội.

Nhà họ Tiêu có hai quân nhân là đủ rồi, hoàn toàn không cần thêm anh nữa.

Ba ruột anh hi sinh trên chiến trường vì chiến tranh.

Ông nội anh cũng cống hiến cả đời cho quân đội.

Anh thấy, hẳn là mình có chuyện khác cần làm.

Thấy anh từ chối, huấn luyện viên cảm thấy rất đáng tiếc.

Mầm non quân ngũ tốt như này, cứ thế bị từ chối rôi?

“Cậu không cần trả lời ngay bây giờ, cứ suy xét cho kỹ rồi trả lời tôi sau” huấn luyện viên vẫn không muốn để vuột mất nhân tài ưu tú như vậy.

Trình Kiêu nói: “huấn luyện viên, em nghĩ rồi ạ, em sẽ không vào quân ngũ."

Anh có mục tiêu của đời mình, mà chắc chắn mục tiêu của anh không phải là làm quân nhân.

Hơn nữa, Vãn Vãn cũng không thích anh vào quân đội lắm.

Huấn luyện quân sự kéo dài một tuần cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhà họ tiêu cũng đón chuyện mẹ Trình xuất viện.

Ngày mẹ Trình xuất viện, Trình Kiêu còn đang ở trường.

Anh xin nghỉ từ sáng sớm, vội đi từ trường vào bệnh viện.

Mẹ Trình rất vui, cuối cùng cũng xuất viện được rồi.

Cuối cùng bác sĩ cũng cho bà ấy về nhà.

Bà ấy đã ở bệnh viện đủ lâu rồi, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành.

Trình Kiêu đón mẹ về, lái xe vẫn là Tiểu Ngô.

Vừa về nhà họ Tiêu, Trình Kiêu đã thấy trong nhà xuất hiện thêm một đôi vợ chồng.

Trình Kiêu nhíu mày nhìn hai vợ chồng trước mặt.

Anh không hề quen hai người họ nhưng vẫn có thể đoán được đại khái.

Người phụ nữ kia giống Tiêu Ngọc Nguyệt đến năm phần, chẳng cần nghĩ cũng biết bọn họ là ba mẹ của cô ta.

Tiêu Ngọc Nguyệt đang ngồi trên cái sô pha đối diện ba mẹ, thái độ với hai vợ chồng kia rất hờ hững.

Ông cụ Tiêu không có mặt, chỉ có mẹ Phùng đứng chờ trong phòng khách.

Dạo này quân khu của ông cụ có nhiều việc, trước mắt phải cải tiến quân trang, thân làm lãnh đạo đứng đầu quân khu, bọn họ phải đi họp ở Bộ Quốc phòng để thảo luận chuyện này.

Trong khoảng thời gian tới sẽ rất bận rộn, đôi khi đến khuya mới về nhà, có hôm còn không về.

Trình Kiêu cũng bận chuyện huấn luyện quân sự nên ít về nhà chính nhà họ Tiêu, trong nhà chỉ còn mỗi Tiêu Ngọc Nguyệt làm chủ, cho dù mẹ Phùng có không thích cô ta thế nào cũng phải nghe lời.

Tiểu Ngô đi đỗ xe nên không vào cùng mọi người.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, Trình Kiêu khẽ cau mày nhưng cũng mặc kệ cô ta, anh nắm tay mẹ Trình định đi thẳng lên lầu.

Đây là lần đầu tiên mẹ Trình đến nhà họ Tiêu, ít nhiều cũng hơi mất tự nhiên.

Nãy giờ Tiêu Ngọc Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm hai mẹ con Trình Kiêu đi vào, nhìn biểu hiện của mẹ Trình, vẻ mặt cô ta đầy trào phúng, đúng là đồ nhà quê!

Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt, nói: "Mẹ Phùng, không phải ông nội đã bảo cô ta dọn đi rồi à, sao vẫn còn ở đây vậy?"

Mẹ Phùng đáp: "Đúng là trước khi đi Thủ trưởng có căn dặn như vậy, nhưng cô ấy muốn thu dọn đồ đạc và cáo biệt với Thủ trưởng nên vẫn.."

"Mau bảo cô ta đi đi." Trình Kiêu nói rồi định dắt tay mẹ Trịnh lên lầu, hình như chợt nghĩ đến cái gì đó, anh lại hỏi mẹ Phùng: "Mẹ Phùng, phòng của mẹ cháu đã thu dọn xong chưa?"

Mẹ Phùng: "Thưa cậu chủ, đã thu dọn xong rồi, ở ngay bên cạnh phòng cậu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-482.html.]

Trình Kiêu gật đầu, không liếc nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt một lần nào nữa, anh cảm thấy cô ta chẳng có gì để anh chú ý cả.

"Có phải là cậu chủ Tiêu không?"

Trình Kiêu đang định đi lên thì nghe thấy một giọng nói.

Anh nhìn sang, thì ra là bà Mạc, cũng chính là mẹ của Tiêu Ngọc Nguyệt.

Nhà họ Mạc là đồng đội cũ của ông nội Tiêu, nói đúng hơn là thuộc hạ cũ. Nhà họ Mạc từng là chỉ huy của một đội quân, sau gặp phải vài chuyện nên càng ngày càng khó khăn. Hai vợ chồng ông bà Mạc đều là giáo viên bị đày xuống nông thôn.

Năm đó Tiêu Ngọc Nguyệt mới bốn tuổi đã rơi vào hoàn cảnh ông nội mất, ba mẹ bị đày xuống nông thôn, một mình trơ trọi vô cùng đáng thương. Ông nội Tiêu thấy thế mới rủ lòng thương nhận nuôi cô ta, vì bảo vệ cô ta mà ghi tạc dưới danh nghĩa của ba ruột anh.

Sở dĩ lúc đó ông nội Tiêu làm vậy là vì nghĩ ba không có con cái, vừa có thể bảo vệ con cháu của thuộc hạ cũ vừa cho ba có một cô con gái nuôi.

Lúc ấy ông nội Tiêu đã đồng ý với ông cụ Mạc, chờ sau khi Tiêu Ngọc Nguyệt thành niên sẽ đưa cô ta quay về.

Bây giờ ông bà Mạc đã sửa được án oan sai, nhà họ Mạc cũng tháo được cái mũ bao nhiêu năm chụp trên đầu nên ông nội Tiêu muốn đưa Tiêu Ngọc Nguyệt về càng sớm càng tốt.

Nhưng Tiêu Ngọc Nguyệt vẫn mãi không chịu đi nên mới kéo dài đến tận bây giờ.

Đối với vợ chồng ông bà Mạc, Trình Kiêu không có bất cứ thành kiến nào, ngược lại còn cảm thấy hai vợ chồng có vẻ quá cẩn thận.

Hình như cố ý lấy lòng con gái họ?

Thế là anh lại càng không ưa Tiêu Ngọc Nguyệt, cảm thấy cô ta là cái loại chẳng ra gì.

Từ lúc nhìn thấy Trình Kiêu đi vào trong nhà hai vợ chồng Mạc đã đoán ra đây là ai, sau lại nghe mẹ Phùng gọi anh là "cậu chủ" thì càng chắc chắn đây chính là cháu trai ông cụ Tiêu mới nhận về, còn người bên cạnh chắc là mẹ anh.

Trình Kiêu khẽ gật đầu với hai vợ chồng.

Mẹ Trình đứng bên cạnh hơi nhút nhát, muốn chào hỏi người ta nhưng thấy Trình Kiêu lắc đầu với mình, bà ấy vội nuốt lời chào hỏi vào trong bụng.

Ông bà Mạc muốn chào hỏi mẹ Trình, tuy thoạt nhìn mẹ Trình không đáng chú ý nhưng dù gì cũng là mẹ của chủ nhân tương lai nhà họ Tiêu, bọn họ không thể coi thường.

Nhưng bọn họ chưa kịp hành động đã bị Tiêu Ngọc Nguyệt ngăn cản, cô ta hừ lạnh: "Chỉ là một người đàn bà nông thôn, còn chẳng phải vợ của chú, hai người chào hỏi với bà ta làm gì?" Nói xong còn xuy một tiếng.

Đúng lúc này, Tiểu Ngô đã đỗ xe xong đi vào, nghe thấy lời Tiêu Ngọc Nguyệt nói suýt nữa ngã nhào xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin nhìn cô ta.

Trình Kiêu và mẹ Trịnh đã đi lên cầu thang, nghe thấy giọng Tiêu Ngọc Nguyệt cũng quay đầu lại.

Tất nhiên mẹ Trịnh đã nghe thấy, tuy trong lòng bà ấy rất khó chịu nhưng cô ta nói cũng không sai, bà ấy và Thắng Lợi không kết hôn nên không phải vợ của người ta.

Trình Kiêu là đứa con ngoài giá thú.

Nếu nghĩ theo cách đó thì cũng không mấy tức giận, bà ấy chỉ gượng cười.

"Tiểu Ngô, ném người ta ngoài cho tôi!"

Tính tình Trình Kiêu không tốt, Tiểu Ngọc Nguyệt nói vậy chẳng khác gì châm chọc mẹ anh chưa cưới đã tằng tịu đến mang thai. Mắng anh thì được, nhưng mắng ba mẹ anh thì không được!

Tiêu Ngọc Nguyệt nổi giận: "Tiêu Trình, anh là cái thá gì? Nói là con trai của chú nhưng ai mà biết anh là đứa con hoang ở đâu chui ra! Anh đừng hòng lừa ông nội, lừa gạt tài sản nhà họ Tiêu, tôi nhất định phải vạch trần gương mặt thật của anh!"

Trình Kiêu đập "Bộp" một phát vào tay vịn cầu thang, hai mắt mở trừng trừng nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt.

Anh cắn chặt răng nói: "Tiểu Ngô, còn ngây ra đó làm gì?"

Tất nhiên Tiểu Ngô biết chuyện, trước khi ông cụ đi họp đã dặn bọn họ chuyện này, hôm nay mời vợ chồng họ Mạc đến cũng vì chuyện này.

Không ngờ hai vợ chồng này lại đến cửa đúng hôm mẹ Trình xuất viện.

Rõ ràng bọn họ không hẹn vào ngày này mà.

Tiểu Ngô không ngốc, cậu ta đã nghĩ ngay đến một khả năng.

Thế nên ánh mắt nhìn Tiêu Ngọc Nguyệt cũng không tốt.

DTV

Mẹ Trình thở dài, nếu hỏi bà ấy có tức giận không?

Tất nhiên có tức.

Nhưng đối phương chỉ là một cô bé, sao bà ấy có thể tranh chấp với người ta? Chẳng lẽ giải thích năm đó mình yêu đương với Tiêu Thắng Lợi thế nào hay sinh con ra sao ư?

May mà con trai đã nhận tổ quy tông, cho dù ông nội thằng bé có kiểm tra hay xét nghiệm gì đó cũng là quan hệ huyết thống thôi.

Loading...