Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:50
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mà ông cụ đã nghe lời khuyên của bà ấy mà đi xét nghiệm.
Bọn họ chính không sợ tà, lo gì người ta nói.
Mẹ Trình giật giật góc áo Trình Kiêu: "Trình Trình, đi thôi."
Sự tức giận trên mặt Trình Kiêu đã tiêu tán bớt, lúc quay lại nhìn mẹ Trình chỉ còn gió êm sóng lặng.
Anh đỡ mẹ Trình lên cầu thang, thẳng hướng vào phòng.
Sáng sớm nay đã bảo mẹ Phùng dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng anh, căn phòng đó vừa to vừa thoải mái.
Thấy hai mẹ con Trình Kiêu biến mất sau cầu thang, Tiêu Ngọc Nguyệt giận sôi máu.
Cô ta thật sự rất tức giận.
Cô ta sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu rồi mà Trình Kiêu lại có thể yên ổn ở lại đây.
Cô ta không phục!
Tiểu Ngô nói: "Cô Tiêu... À không, cô Mạc, mời cô đi cho."
"Cái loại mắt chó coi thường người khác, tôi là con cháu nhà họ Tiêu, cô Mạc gì chứ? Ông nội chỉ tức giận nhất thời thôi, ông ấy nuôi dưỡng tôi từ nhỏ đến lớn, không ngỡ để tôi rời đi đâu." Cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, sống ở đây từ nhỏ đến lớn, từ lâu đã xem tất cả mọi thứ của nhà họ Tiêu là của cô ta rồi, bây giờ giữa đường lại có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra, sao cô ta chấp nhận nổi.
Càng nghĩ càng uất, Tiêu Ngọc Nguyệt cao giọng chất vấn: "Dựa vào đâu mà anh ta mới nói một câu các người đã nghe theo răm rắp? Anh ta bảo tôi đi thì tôi phải đi sao? Tôi không đi đấy!"
Mặc dù lúc ông nội tức giận đã bảo cô ta dọn ra khỏi nhà họ Tiêu nhưng đó chỉ là lời nói lúc nổi nóng thôi, sao có thể xem là thật? Cô ta tin tưởng ông nội sẽ không làm thật đâu.
Nhất định là Trình Kiêu đã nói gì trước mặt ông nội thì ông ấy mới tức giận như thế.
Cô ta muốn gặp ông nội để xin lỗi, mai sau cô ta sẽ không bao giận nổi nóng vô cớ nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt không chịu khống chế mà tuôn ra như mưa.
Mẹ Mạc vội khuyên: "Ngọc Nguyệt, chúng ta về nhà đi, con là con cháu nhà họ Mạc, không phải nhà họ Tiêu."
Ba Mạc cũng nói: "Đúng đấy Ngọc Nguyệt, ông nội con còn đang chờ con quay về viếng mộ đấy, đi thôi."
Lần này bọn họ đến đây để đón con gái về nhà, chẳng qua cô ta không muốn quay về.
"Tôi không về! Ai bảo tôi phải quay về!" Tiêu Ngọc Nguyệt gào to: "Ai cũng không thể bắt tôi rời đi được, ngay cả Trình Kiêu cũng đừng hòng!"
"Là ông nói!" Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Tiêu Ngọc Nguyệt ngẩn ra, lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy ông cụ Tiêu chậm rãi bước vào trong nhà.
Ba mẹ Mạc nhìn thấy ông cụ Tiêu, vội vàng chào hỏi: "Cháu chào bác Tiêu."
"Hai đứa đến rồi à?" Ông cụ Tiêu nói: "Bác đã bảo mẹ Phùng dọn đồ cho Ngọc Nguyệt, hôm nay mấy đứa về đi!"
Tiêu Ngọc Nguyệt khóc ròng: "Cháu không quay về đâu ông nội. Cháu là cháu gái của ông mà, cả đời này đều là thế, cháu không về!"
Cô ta thật sự không muốn quay về cái nơi đó.
Cô ta chẳng có tình cảm già với cha mẹ thì sao phải quay về?
Cô ta chỉ muốn ở lại nhà họ Tiêu với ông nội thôi.
"Chẳng phải mấy hôm trước ông đã bảo cháu về nhà họ Mạc sớm quay về rồi à, cháu nên trở về càng sớm càng tốt mới đúng" Còn lý do kéo dài đến tận bây giờ thì ông cụ chỉ nghĩ cô ta thật sự không nỡ rời xa ông.
Ông cụ vừa quay về nên chưa biết trong nhà xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Ngô, không phải bảo cậu đến bệnh viện đó Vân Hương sao?"
Tiểu Ngô đáp: "Thưa Thủ trưởng, người đã đón về rồi ạ, cậu chủ cũng quay về."
"Quay về rồi?" Ông cụ Tiêu sửng sốt, hình như đã hiểu ra mọi chuyện, ông cụ lập tức khiển trách Tiêu Ngọc Nguyệt: "Cái đồ vô liêm sỉ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-483.html.]
Còn có gì không hiểu nữa? Ông ấy đã bảo Tiểu Ngô liên hệ bảo người nhà họ Mạc đến đây đón người mà mãi chưa thấy Tiêu Ngọc Nguyệt quay về. Dạo này ông vội quá nên quên mất chuyện này luôn.
Để đến tận hôm nay mẹ Trình quay về vẫn ở đây, vừa rồi ông ấy đứng ngoài cửa nghe Tiêu Ngọc Nguyệt mắng ầm lên thì còn gì không hiểu nữa?
"Ông nội.." Tiêu Ngọc Nguyệt tủi thân.
Ông cụ Tiêu nói: "Sức khỏe thím Tô con không tốt, vừa xuất viện xong đã kí©h thí©ɧ con bé như thế, rốt cuộc con đang tính toán cái gì?"
"Không phải đâu ông nội"
"Tiểu Mạc, hai vợ chồng cậu đưa người về đi, bác sẽ bảo mẹ Phùng thu dọn hành lý, Tiểu Ngô sẽ mang về cho các cháu. Hôm nay đi luôn đi, đừng ở lại đây nữa." Ông cụ Tiêu thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.
Trước kia cảm thấy Tiêu Ngọc Nguyệt thật đáng thương, nhưng bây giờ mới nhận ra cô ta quá tâm CƠ.
Bệnh tình của Vân Hương như vậy nên bọn họ chẳng dám để con bé chịu chút kí©h thí©ɧ nào, đón người xuất viện về chính vì muốn chăm sóc chu đáo cho nó.
Cô ta thì hay rồi, ngay lúc này còn kí©h thí©ɧ con bé để nó tức giận là sao?
Rốt cuộc muốn làm cái gì? Chọc Vân Hương tức c.h.ế.t thì có ích lợi gì với cô ta?
Ba mẹ Mạc nghe vậy cũng đủ hiểu ý của ông cụ Tiêu, hai người lập tức bước qua kéo Tiêu Ngọc Nguyệt.
Lúc này Tiêu Ngọc Nguyệt mới thật sự hoảng loạn, cô ta gào khóc: "Ông nội, cháu không muốn đi, cháu không muốn rời xa ông đâu, cháu là con cháu nhà họ Tiêu, từ bé đến giờ cháu luôn ở bên cạnh ông mà, cháu không đi đâu!"
Ông cụ Tiêu đi thẳng lên lầu, nói: "Họ cũng sửa lại đi, đổi thành họ Mạc, ông nội cháu còn đang chờ cháu trở về dập đầu trước mộ ông ấy đấy"
Tiêu Ngọc Nguyệt lại càng hoảng loạn, nếu ngay cả họ cũng sửa thành họ Mạc thì chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Tiêu nữa rồi.
Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô ta, cô ta đang tranh giành cái gì với Trình Kiêu vậy?
Cho dù anh không phải con cháu nhà họ Tiêu thì sao? Dù gì ông nội cũng đã xác nhận là anh rồi, cô ta ở đây tranh cái gì với anh nữa?
Bây giờ cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu mà Trình Kiêu vẫn là cháu trai nhà họ như cũ.
Vậy những năm qua của cô ta chẳng phải chỉ là một trò cười sao?
Tiêu Ngọc Nguyệt khóc, khóc vô cùng đau lòng, khóc đến tê tâm liệt phế, giờ khắc này cô ta mới cảm thấy mình thật sự sai rồi.
"Ông nội, ông đừng đuổi cháu đi được không? Cháu không nỡ rời xa ông, cháu không nỡ mà, ông nội ơi! Cháu vẫn nhớ như in cái lúc cháu mới đến nhà họ Tiêu, ông nội vừa thấy cháu khóc là lại ôm cháu suốt, buổi tối còn dỗ cháu đi ngủ. Cháu rất sợ bóng tối, sợ sét đánh nên ông luôn canh cháu. Ông chính là ông nội ruột thịt của cháu, ông nội ruột thịt mà!"
Ba mẹ Mạc nghe Tiêu Ngọc Nguyệt nói vậy thì hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ cảm thấy người làm ba mẹ như họ thật thất bại, con gái ruột mà lại không nhận bọn họ, là tại vì bọn họ đưa cô ta đến nhà họ Tiêu từ bé sao?
Lúc đó bọn họ thật sự không còn cách nào khác. Ông nội Mạc đã mất, trong nhà lại bị gán nhiều tội danh, còn bị đày xuống nông thôn sống vất vả khổ sở. Bọn họ thật sự không còn cách nào.
Trước khi ông cụ Mạc mất đã cầu xin ông cụ Tiêu bảo vệ Ngọc Nguyệt nên cô ta mới có một cuộc sống bình yên đến tận bây giờ.
Mặc dù bọn họ thân ở nông thôn nhưng không giờ phút nào không nhớ đến con gái.
Bây giờ khó khăn lắm mới quay lại được mà muốn đón con gái về nhà cũng bị từ chối.
Bọn họ thật sự...
DTV
Ba mẹ Mạc thở dài một hơi.
"Đi thôi, con về nhà họ Mạc rồi vẫn có thể tranh thủ đến thăm ông nếu có thời gian. Ông không phải ông nội ruột của cháu, ông Mạc mới là thật, quay về thôi" Ông cụ Tiêu than thở một hơi rồi lên lầu.
Bóng dáng ông ấy như bị kéo dài ra, trông thật tang thương.
Tiêu Ngọc Nguyệt khóc sướt mướt... không, phải gọi là Mạc Ngọc Nguyệt bị ba mẹ Mạc lối đi.
Cho dù cô ta không tình nguyện đến mức nào, thậm chí chẳng thèm để ba mẹ nắm tay thì cũng bất lực, chỉ có thể quay về nhà họ Mạc.
Ông cụ Tiêu mà đã lên tiếng rồi thì cô ta phải quay về.
Nếu cô ta không muốn quay về thì ông ấy cũng sẽ giải trừ quan hệ nuôi dưỡng giữa bọn họ.