Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 484
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:52
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vậy chẳng khác nào xé rách mặt, về sau cô ta có muốn quay về thăm nhà họ cũng không được nữa.
Một khi ông cụ Tiêu đã nói rồi thì cứ thành thật mà quay về mới phải đạo, sau này không chừng còn có cơ hội quay về thăm ông cụ.
Có khi vẫn có cơ hội.
Mạc Ngọc Nguyệt nghĩ đến những thứ này mới không cam tâm tình nguyện quay về.
Cuối cùng dưới lầu cũng yên tĩnh.
Lúc này mẹ Phùng và Tiểu Ngô mới thở phào một hơi.
"Cuối cùng cũng về rồi." Mẹ Phùng lầm bầm.
Tiểu Ngô không nói gì, cậu ta vẫn luôn ít nói, lúc nào cũng chỉ im lặng quan sát mọi chuyện mà không nói lung tung.
Ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, hình như trên đó cũng không có động tĩnh gì thì phải.
Xong việc, hai người chia nhau ai làm việc nấy, chẳng ai nói thêm câu nào, cũng không bàn luận chuyện nhà họ Tiêu.
Những chuyện phát sinh dưới lầu tất nhiên không thoát khỏi lỗ tại của Trình Kiêu.
Nhưng anh chẳng quan tâm mà chỉ nói chuyện phiếm với mẹ Trình.
Mẹ Trình cũng không quá để ý chuyện dưới lầu, tuy bà ấy có để ý những lời Mạc Ngọc Nguyệt nói nhưng cũng đành chịu.
Bởi vì đó vốn là sự thật, bà ấy và Tiêu Thắng Lợi yêu nhau từ trước, mãi sau mới kết hôn.
Trình Kiêu thật sự là con trai của Tiêu Thắng Lợi nhưng bà ấy lại mang con trai gả đến nhà họ Trình vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Với tình hình, tình thế cộng với phong trào vận động nghiêm khắc lúc đó, nếu bà ấy không gả chồng, sau khi sinh con ra cả hai mẹ con bọn họ sẽ không có đường sống.
Chỉ có thể nói là ý trời trêu ngươi.
Cho dù có tức thì bà ấy cũng không thể nói con gái nhà người ta nói sai.
Huống chi còn là một cô bé chỉ lớn hơn Vãn Vãn vài tuổi?
Chẳng lẽ bà ấy còn có thể mắng chửi người ta sao?
Tất nhiên bà ấy không thể mắng người, mà cũng không mắng được.
"Mẹ, mẹ đừng để trong lòng" Trình Kiêu nhìn sắc mặt mẹ cũng biết mẹ mình rất để ý những lời Mạc Ngọc Nguyệt vừa nói.
Nhưng mẹ Trình lại lắc đầu: "Mẹ không để trong lòng đâu, những lời cô ấy nói đều là sự thật, mẹ cảm thấy rất có lỗi với ba con."
"Nhưng cô ấy đã nói sai một điều, con là con trai ruột của ba con, mẹ đã đi xét nghiệm gen rồi, con là m.á.u mủ nhà họ Tiêu, đây là sự thật không thể thay đổi."
Trình Kiêu gật đầu, tất nhiên anh biết chuyện này, lúc trước mẹ vào ông nội đi xét nghiệm ADN cũng vì phòng chuyện hôm nay xảy ra.
Quả nhiên mẹ đã đoán trước chuyện này.
"Mẹ không giận đâu, mẹ muốn bồi dưỡng cơ thể thật tốt, mẹ còn phải chứng kiến con kết hôn với Vãn Vãn, còn muốn bế cháu trai mập mạp nữa chứ."
Mẹ Trình cười nói.
Bây giờ lòng bà ấy rất vững vàng.
Còn có chuyện gì bà ấy chưa trải qua nữa?
Mặc bệnh nặng như vậy, lại chứng kiến người mình yêu, chồng mình qua đời, còn có chuyện gì có thể đả kích bà ấy được nữa?
Nếu đã cởi bỏ được khúc mắc rồi thì chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến bà ấy được nữa.
ở "Mẹ nghĩ được thế thì con cũng yên tâm rồi. Mẹ cứ yên tâm ở lại nhà họ Tiêu dưỡng bệnh, ở đây có bác sĩ gia đình, cách một khoảng thời gian sẽ đến đây kiểm tra thân thể cho mẹ. Sư phụ của con cũng tới nữa, mẹ đừng lo"
"Mẹ có gì phải lo đâu, bây giờ mẹ đã nghĩ thông suốt rồi. Mẹ muốn sống thêm mấy năm nữa chờ con và Vãn Vãn kết hôn" Mẹ Trình cười thật lòng, nói: "Còn nữa, mẹ được ở trong phòng của ba con đã rất vui rồi."
DTV
Năm đó, khi bà ấy và Thắng Lợi yêu nhau, ông ấy đã nói muốn dẫn bà ấy về nhà họ Tiêu.
Sau đó, bà ấy không chờ được ông ấy, chẳng còn cách nào mới phải gả cho ba Trình.
Bây giờ bà ấy dẫn con trai về nhà họ Tiêu, được cảm nhận nơi ông ấy đã từng sống ở khoảng cách gần nhất, còn gì không hài lòng nữa?
Bà ấy cảm thấy ông trời đối xử với mình không tệ lắm, cuộc đời này đã quá đáng giá rồi.
Cho dù tương lai có c.h.ế.t đi, xuống dưới đó gặp Thắng Lợi thì bà ấy cũng có chuyện để nói với ông ấy.
Ngoài cửa, ông cụ Tiêu đi ngang qua đang định giơ tay gõ cửa chợt khựng lại.
Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi xoay người xuống lâu.
Tiêu Thắng Lợi được an táng ở phần mộ liệt sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-484.html.]
Năm đó, sau khi ông ấy được đưa từ chiến trường về, vì những cống hiến của ông ấy ngoài chiến tuyến nên được an táng ngay vào phần mộ liệt sĩ, còn khắc tên của ông ấy lên bia đá.
Tiêu Thắng Lợi thật vĩ đại, đồng thời cũng khiến người ta thổn thức.
Đến tận lúc về chầu trời ông ấy vẫn chưa kết hôn.
Nhưng ông ấy vẫn may mắn, có một cô gái mang thai con của ông ấy, còn để lại huyết mạch cho nhà họ.
Trình Kiêu đỡ mẹ và ông cụ Tiêu đi vào nghĩa trang liệt sĩ.
Đứng trước bia mộ Tiêu Thắng Lợi, lần đầu tiên Trình Kiêu có cảm giác xúc động muốn khóc.
Ai bảo anh không kính yêu cha mình, tuy anh chưa từng gặp ba nhưng từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của ông ấy, nhưng từ sau khi biết chuyện, không một lúc nào anh không nhớ đến ba.
Lúc này, đứng trước bia mộ của ba mình, nhìn ảnh chụp của ba dán trên tấm bia đá anh mới phát hiện mình thật giống ba.
Hồi trẻ ba anh thật anh tuấn.
Anh lại giống ông ấy đến sáu phần, bốn phần còn lại là giống mẹ.
Năm đó ông nội đến Hạ Hà nhìn thấy anh đã bắt đầu hoài nghi rồi đúng không?
Dù sao tướng mạo của anh rất giống ba mà.
Cho dù tướng mạo không giống hoàn toàn thì phong thái cũng cực giống.
Lúc nhìn thấy anh làm sao ông nội không nhận ra được?
Lúc đó không nhận anh ngay chắc là vì lý do nào đó?
Một là vì thân phận, hai là sợ mọi chuyện chỉ là phỏng đoán của ông thôi?
Về sau ông nội quấn quýt nhận anh làm cháu trai chắc cũng xuất phát từ sự hoài nghi này.
Nhưng con người ông nội vô cùng trầm ổn, mặc dù rất nghi ngờ nhưng sẽ không chắc chắn mọi chuyện ngay.
Lúc đó mẹ bị bệnh liệu có phải vì ông nội đi hỏi bà ấy không?
Anh không thể biết được hết tất cả những chuyện này nhưng cũng không định hỏi ông nội và mẹ.
Bệnh của mẹ vốn có quan hệ rất lớn với chuyện này, anh không muốn gương mặt mẹ lại hằn thêm một tia u sầu nữa.
Bây giờ anh và ông nội đã nhận lại nhau, họ trên hộ khẩu cũng đã sửa lại.
Anh là con cháu nhà họ Tiêu, giờ anh nhận lại ông nội, ông ấy sẽ không phải sống cô độc nữa, thế là đủ rôi.
Mẹ Trình đứng trước bia mộ của Tiêu Thắng Lợi, bà nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve tấm ảnh dán trên tấm bia đá, nước mắt không chịu khống chế lăn dài xuống hai bên má.
Xa cách hơn hai mươi năm bây giờ bà ấy là được gặp lại Tiêu Thắng Lợi một lần nữa.
Chỉ tiếc lúc này thứ bà ấy nhìn thấy chỉ là tấm bia mộ lạnh băng của người mình yêu và tấm ảnh chụp.
Chẳng biết đã bao lần bà muốn gặp mặt ông ấy, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, bà sẽ chính miệng nói với ông ấy một câu: Thắng Lợi, tôi đã mang thai con trai của ông, con của chúng ta đã lớn rồi.
Nhưng ông ấy chẳng thể nghe được câu này nữa rồi.
Đã từng, bà ấy từng cho rằng ông ấy bị gia đình cưỡng bách, ghét bỏ xuất thân của bà ấy nên không muốn gặp lại nữa.
Có lẽ đã kết hôn sinh con rồi cũng nên, có lẽ đã...
Nhưng ý trời trêu ngươi.
Bà chưa từng nghĩ tới khả năng ông ấy đã hy sinh.
Hy sinh đúng vào mùa thu năm đó.
Cái năm mà con trai của hai người họ còn chưa chào đời.
Ông ấy không hề phụ bạc bà ấy, cũng vẫn nhớ mãi chuyện này.
Nếu bà ấy biết hết tất cả, cho dù có bị người ta treo lên đánh như giày rách bà cũng sẽ không vì trốn tránh cưỡng bách và áp lực mà gả cho ba Trình.
Bà có lỗi với Thắng Lợi, cũng có lỗi với ba của Hiểu Mộng.
Mẹ Trình khóc, khóc không ngừng, gần như quỳ rạp xuống mặt đất.
"Mẹ." Trình Kiêu gọi mẹ một tiếng rồi vội đỡ bà.
Mẹ Trình khóc không thành tiếng.
Ông cụ Tiêu đứng một bên nhìn cảnh này cũng cảm động vô cùng.