Để  từ bỏ ý định, tỷ   trừng   cố tình hỏi Tống Hành: “Hành ca ca, hôm nay  tới, là đặc biệt đến thăm   còn việc gì khác ?”
 
Chỉ một giây , Tống Hành  xoắn xuýt mở lời:
 
“ là cũng còn một việc, Sương nhi,   xin nàng một vật, là viên  minh châu của nàng. Nghe  lấy  minh châu  thuốc chữa ngoại thương  tác dụng  , từ nhỏ    ám sát liên tục,  dùng  kim sang dược…”
 
Mặt Chúc Sương Sương trắng bệch, từ từ rút tay  khỏi bàn tay Tống Hành.
 
Ta  bên ,  vặn  thấy đầu ngón tay  siết đến trắng bệch của tỷ   lớp áo rộng thùng thình.
 
Đáy mắt nhị tỷ xuất hiện một tia châm chọc,  mà  vui : “Hiếm khi Hành ca ca mở miệng hỏi thứ gì, để   lấy  minh châu cho .”
 
Dứt lời, tỷ  xoay   mất.
 
Ta với Chúc Tuấn Dung kinh ngạc  , đuổi theo.
 
Đến khi Chúc Sương Sương đóng kín cửa phòng, Chúc Tuấn Dung rốt cuộc cũng  nhịn nổi cơn tức, vỗ mạnh lên bàn, cả giận : “Tống Hành  thật hi-ếp  quá đáng!”
 
“Nhị   đúng là hồ đồ, viên  minh châu đó là thánh thượng ban cho phủ tướng quân, phụ   lấy đó  quà tặng . Vừa là hoàng ân,  là tấm lòng của phụ ,   thể dễ dàng đưa cho  khác như thế ?”
 
[Đại ca  đúng,  khi hoa khôi  lấy   minh châu,  chỉ  cất giấu cẩn thận, ngược  còn ngày ngày đeo ở  đầu, mặc cho khách làng chơi khinh nhờn đàm tiếu. Đồ của phủ tướng quân,   thể   nhục như thế!]
 
Chúc Sương Sương   với Chúc Tuấn Dung một hồi, mới  lạnh: “Ta    kẻ ngu,   thể đem  minh châu thật đưa cho ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ca-nha-nghe-tieng-long-cua-ta-di-va-mat-tu-phuong/chuong-5.html.]
Lúc  và Chúc Tuấn Dung còn đang ngây ngốc, Chúc Sương Sương  mở cái hộp  bàn, lấy một viên thảo châu khá giống .
 
“Cái  là trang sức bọn hạ nhân thường đeo,  đáng bao nhiêu, cũng hợp với hoa khôi  đó chứ.”
 
Chúc Tuấn Dung giãn cặp mày đang nhíu chặt : “Ta   mà…”
 
Tay  chỉ chén nước thuốc màu xanh cạnh cái hộp, hỏi: [Cái  là để  gì?]
 
Ánh mắt Chúc Sương Sương lạnh lùng: “Hai  bọn họ hè  đùa bỡn , chuyện   thể cứ cho qua  ,   cho  ước  của Tống Hành đều tan thành mây khói.”
 
Dứt lời, Chúc Sương Sương cầm bút lông chấm  nước thuốc,  một chữ “Kỹ” lên viên thảo châu.
 
Vừa  xong, chữ  biến   mất.
 
“Cái  là nước thuốc đặc chế, chỉ khi  một trăm ánh nến đồng thời chiếu , chữ mới hiện .”
 
“Ngẫm  mà xem, nếu hoa khôi    minh châu Tống Hành đưa  chỉ là thứ khiến cô  nhục nhã, thì đừng  cái gì mà một lòng  theo, chỉ sợ là thẹn quá hoá giận  chứ.”
 
[Thánh thần thiên địa ơi, nhị tỷ tỉnh táo  mà ngầu quá !]
 
[Ai dám  nhị tỷ  chỉ  yêu đương,  là  đầu tiên  đồng ý!]
 
Chúc Sương Sương đặt viên thảo châu  một cái hộp tinh xảo, bước  ngoài nhét  n.g.ự.c Tống Hành.
 
Tống Hành thấy  đạt  mục đích, bèn tìm một lý do nhanh chóng rời .