Nói xong cô bé vội vàng bổ sung một câu: "Chỉ là già hơn một chút xíu, một chút xíu thôi đó nha."
Lộc Khê suýt nữa thì sặc cơm.
Cô vội vàng che miệng, đôi mắt hạnh che giấu ý : "Ha ha ha Thẩm Trí trông già lắm ha ha ha..."
Thẩm Trí đối diện vẻ mặt bất đắc dĩ, liếc Hàn Nhất Nặc một cái, trầm giọng: "Ăn cơm cho đàng hoàng!"
Dường như nhận câu của chút lòng, Hàn Nhất Nặc vội vàng cúi đầu và cơm.
Ánh mắt của Thẩm Trí chuyển sang cô gái vẫn còn đang ngặt nghẽo, bất đắc dĩ dặn dò cô: "Đừng nữa, cẩn thận sặc."
Vừa xong, cô gái đang bắt đầu ho sặc sụa.
Quả nhiên là sặc.
Thẩm Trí dậy, sang phía đối diện, giúp cô vỗ lưng.
May là lâu , cơn ho đỡ hơn.
"Có buồn đến thế ?" Thẩm Trí cúi đầu chiếc cổ thon thả của cô gái ho đến mức ửng lên màu hồng nhạt.
gương mặt nhỏ nhắn trắng sứ tì vết của cô gái vẫn ửng hồng, một đôi mắt hạnh mang theo nước mờ mịt: "Thật sự buồn mà."
Sau khi ăn xong, dì Tôn dắt Hàn Nhất Nặc tắm rửa.
Ăn no động đậy, Lộc Khê liệt sofa.
"Khê." Thẩm Trí bên cạnh cô, giọng điệu thờ ơ: "Tối nay, ngủ ở ?"
Tuy cả ngày xuống cô gì cả, nhưng vẫn cảm thấy mệt rã rời.
Nghe cô chỉ vẫy vẫy tay, giọng yếu ớt: "Anh ngủ thì ngủ đó ."
Chỉ là cô ngờ, Thẩm Trí ngủ ở một nơi mà cô hề nghĩ tới.
Nhìn Thẩm Trí đồ ngủ, giường cô, sách của cô, Lộc Khê vẫn cảm thán, thể tự nhiên đến thế.
"Thẩm Trí, nhầm phòng ?" Nhìn Thẩm Trí ung dung, Lộc Khê nhịn mà lên tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-cung-he-thong-toang-roi-vi-hon-phu-nghe-thay-tieng-long-toi-roi/chuong-33.html.]
Nhà họ Lộc lớn, tuyệt đối sẽ xảy chuyện khách phòng để ngủ.
"Không ." Thẩm Trí mặt mày vô tội: "Đồ ngủ của tìm thấy trong phòng của em, đương nhiên cho rằng đây chính là phòng của ."
Lộc Khê bĩu môi, hừ nhẹ:
[Người đang giả vờ đấy chứ?]
Thẩm Trí: [Đương nhiên là giả vờ .]
"Phòng của ở bên ." Lộc Khê chỉ tay về một hướng khác.
"Thôi ." Thẩm Trí nhướng mày, về phía hướng mà cô chỉ.
"Dì ơi..."
Giọng non nớt của bé gái vang lên.
Lộc Khê đầu, thấy Hàn Nhất Nặc mặc đồ ngủ phía .
"Nặc Nặc." Lộc Khê vội vàng tới, véo véo đôi má phúng phính của cô bé, dịu dàng hỏi: "Sao còn ngủ ?"
Dì Tôn phía , vẻ mặt đầy khó xử: "Tiểu thư, bé Nặc Nặc , bé dám ngủ một ."
Hàn Nhất Nặc là đầu tiên đến nhà họ Lộc, trẻ con chút sợ hãi với môi trường xa lạ cũng là chuyện bình thường.
Lộc Khê xoa đầu cô bé, : "Vậy dì ngủ cùng con nhé, ?"
"Dạ !" Hàn Nhất Nặc trông vui, đôi mắt to long lanh, giọng tràn đầy sự vui sướng.
Cô bé chút chờ mà kéo Lộc Khê về phòng.
Nằm giường, Lộc Khê ngủ bên cạnh cô bé.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ màu vàng ấm.
Hàn Nhất Nặc thẳng, hai tay nhỏ ngoan ngoãn nắm lấy chăn, chỉ để lộ một khuôn mặt nhỏ.