Buổi họp báo thành công, các tờ báo lớn đăng tin thì thành quả quả nghiên cứu khoa học cũng lập tức lan truyền, thấy cơ hội kinh doanh liền lượt tìm cách liên lạc với họ.
Lạc Di là hưởng lợi lớn nhất, cô các phóng viên khen ngợi về mặt, danh tiếng của cô tăng vọt và trở thành một cái tên quen thuộc.
Khi dư luận cô gái Harvard mà họ từng khen ngợi động thái mới thì đổ xô mua báo, báo bán hết hàng trong khoảnh khắc.
Nhìn thấy cô gái xinh , thông minh bản tin, đều một loại cảm giác vui mừng vì gia đình một cô con gái trưởng thành.
, họ dành nhiều tình cảm cho Lạc Di, nhiều đến nỗi họ vô tình coi cô như con cháu trong nhà, họ vui mừng vì sự trưởng thành và thành tích của cô.
Ở bên , giáo sư Johnson nhận thư mời gửi qua đường bưu điện, nhưng khi xem qua, ông cũng để ý đến.
Lạc Di bưng hộp cơm chạy : "Thầy ơi, ăn cơm thôi."
Đôi mắt của giáo sư Johnson sáng lên: "Chỉ thầy ?"
Từ khi giáo sư Wilson ăn đồ ăn do Lạc Di mang đến, ông nhất quyết đòi mang cho ông một phần, thiên vị món nào.
Ngược , giáo sư Johnson chút vui.
Lạc Di từ lâu quen với tinh thần hơn thua trẻ con của bọn họ, cô dỗ dành : "Thầy ơi, giáo sư Wilson chỉ thể cô độc ăn một , còn thầy thì em ăn cùng."
Giáo sư Johnson tưởng tượng cảnh ông bạn già ăn một , ông lập tức thấy vui vẻ trở .
“Để thầy xem món gì ngon.”
Sườn kho chua mận và cơm thịt hai loại, đồ ngọt tráng miệng là xôi xoài nếp cẩm bạch tuyết và bánh Mã Lai.
Lạc Di gắp một miếng sườn lên gặm, thản nhiên liếc qua một cái: “Ơ, hội nghị an ninh mạng máy tính đang tổ chức ở HK? Họ mời thầy tham dự ? Em cũng nhận lời mời, đến lúc đó cùng đặt vé máy bay a.”
Giáo sư Johnson ăn đến miệng đầy dầu, thật sự kỳ quái, trong căng tin rõ ràng cũng đồ ăn Trung Quốc, nhưng hương vị giống như thế .
"Thầy , xa quá, bên còn nhiều việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1007.html.]
Lạc Di trợn mắt : "HK là thiên đường ẩm thực, ngỗng mật ong da giòn thịt mềm, vì cá thơm đến mức khiến ăn chỉ ăn nữa, trứng cá ngọt ngọt mang theo chút vị cay, sữa nhập khẩu mịn như lụa.”
Giáo sư Johnson nuốt nước miếng : "Đừng nữa, xa như chỉ để ăn một miếng cũng đáng, đầu bếp của em cũng thể ."
Lạc Di rũ mắt xuống, bình tĩnh : “Hương vị giống , đồ ăn đường phố mới lad chuẩn vị nhất.”
Giáo sư Johnson vẫn lắc đầu, máy in vạn năng phát triển thành công, hiện tại ông chọn đối tác, quá nhiều việc .
Lạc Di cũng nhiều thêm nữa, chỉ đưa một mệnh lệnh nữa cho Tưởng Kiện Vân.
Không lâu , giáo sư Johnson tới và : "Lạc Di, em hiểu bao nhiêu về hacker?"
Lạc Di kinh ngạc: "Hacker? Người giỏi về mảng công nghệ thông tin, chuyện gì ạ?"
"Thầy nhận thư khiêu chiến từ một hacker, giọng điệu khá kiêu ngạo." Giáo sư Johnson cầm theo máy tính của , mở thì thấy một màn đen cùng một dòng chữ: Có dám so tài với ? ?
Chữ lớn, còn màu đỏ, quả thật vô cùng kiêu ngạo.
Trong mắt Lạc Di hiện lên một ý nhàn nhạt: "Chắc là ai đó chơi khăm thôi, thầy phá giải nó?"
Sắc mặt giáo sư Johnson tối sầm : “Phá mấy , là thứ mười.”
Ai chịu nổi cái tiết tấu ?
Lạc Di: “…”
“Để em cho."
Cô cầm lấy máy tính, ngón tay gõ như bay bàn phím, chấp nhận khiêu chiến!
Màn hình lóe lên mấy , đột nhiên vô con xuất hiện, nhiều đến mức choáng váng.
Ngón tay Lạc Di nhanh rời khỏi dư ảnh, mất bao lâu cô giải câu hỏi của đối phương, một cửa sổ xuất hiện, khi cô mở thì một hộp thoại.
"Rất vui gặp ông, là Hồng."
"Có chuyện?"