Đối phương gõ nhanh: “Nghe ông là giỏi nhất ngành máy tính, sắp tới sẽ tham dự hội nghị an ninh mạng của HK , rốt cuộc là ông mạnh hơn giỏi hơn? Để cho công bằng, hãy so tài ở cùng một khu vực và cùng một thời điểm, tất cả các chuyên gia mặt tại hội nghị sẽ chứng cho chúng , đợi ông ở HK.”
Tốc độ mạng hiện tại nhanh, dễ ngắt kết nối, việc chuyện với cùng khu vực trễ vài phút là chuyện thường gặp.
Nói xong, Lạc Di liền đẩy ngoài, cô trợn tròn mắt: "Thầy ơi, đây là một tên nam sinh cấp hai mắc chứng ảo tưởng thôi, thầy cần để ý tới , em sẽ thầy một kết giới an .”
Giáo sư Johnson khẽ cau mày, cảm thấy chút bất an.
Danh tiếng quá vang dội cũng là điều .
Sự bất an nhanh xác minh, các cơ quan truyền thông lớn lượt gọi điện cho ông để thăm dò về cuộc đọ sức đỉnh cao .
Giáo sư Johnson bối rối, ông vốn dĩ tham gia, tại lan truyền thế ?
Chuyện càng lan rộng càng gây thêm phẫn nộ, ai cũng cho rằng giáo sư Johnson dám nhận lời thách đấu, một kẻ hèn nhát.
Còn danh tiếng của ông chỉ là danh tiếng hão, thổi phồng danh tiếng nhưng thực chất năng lực gì
Sự việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn, những ông gọi điện cho ông , một thì cố gắng thuyết phục ông , một thì cố gắng an ủi, nhưng hầu hết họ đều ông chấp nhận thử thách.
Điều khiến giáo sư Johnson tức giận, một giáo sư thì danh tiếng quan trọng.
với tư cách là một đại lão lâu năm trong ngành thì việc cạnh tranh với một hacker vô danh mang vinh quang gì?
Thắng thì coi là chuyện đương nhiên, thua thì danh tiếng sẽ hủy hoại .
lúc , Lạc Di bước tới nhận lời phỏng vấn của một cơ quan truyền thông, cô một cách chính đáng rằng sẽ đấy thầy.
Cô là một đàn em non nớt nên thua cuộc cũng gì đáng hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1008.html.]
Cô còn : “Ở đất nước một câu là ‘ chuyện, nhờ học trò’, tức là nếu bề việc gì thì tử luôn sẵn lòng giúp đỡ, thầy của danh vọng uy tín cao, cho thắng cũng sẽ buộc tội bắt nạt trẻ em, chuyện đối với thầy thật công bằng."
" tuy còn nhỏ nhưng học lực tệ, mấy năm nay thầy chăm sóc dạy dỗ , bây giờ đến lượt báo đáp ân tình cho thầy."
Một học trò ngoan đền ơn đáp nghĩa khiến cho vô cảm động.
Tưởng Kiện Vân: “…”
Người là cô, cũng là cô, để xem cô thể gì.
Danh tiếng Lạc Di càng tăng cao, ưu tú hiểu ơn, ai thích chứ?
Các giáo sư lớn tuổi đều thật ước như giáo sư Johnson, một học trò như , sánh mấy trăm nha.
Mấu chốt là đặc biệt lòng.
Bình thường đưa đủ món ăn ngon đến đủ để hâm mộ, bây giờ còn thầy trận, thật ghen tị.
Giáo sư Johnson hả hê, sung sướng khoe khắp chốn, kéo vô thù hận.
Ông quyết định theo Lạc Di đến HongKong tham dự cuộc họp, đủ thủ tục ông đều một ôm lo hết, Lạc Di cần quan tâm gì cả.
Hết thảy đều thuận lợi, vé máy bay cũng mua xong, thứ sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Lạc Di đang thu dọn vali, bỏ ba bộ quần áo để giặt , thêm đồ rửa mặt, ít món nữ trang giá trị, còn gì nữa .
Cô dặn dò cấp : "Mọi cũng , đừng mang hàng cấm, chúng quang minh chính đại rời , đừng để ai nắm cán dao."
"Vâng."
A Phượng đồ vật khắp phòng, chút nỡ bỏ: "Cơ mà nhiều đồ như thế thể mang , cũng tiếc thật."
Sinh sống bốn năm, nhiều đồ ghê gớm, vật dụng trong nhà, đồ điện gia dụng nọ cũng đáng tiền, cứ thế bỏ ?