Sư mẫu khẽ thở dài một : "Sau khi tỉnh thì kêu phục vụ ."
Bà lấy một phần ăn, ăn mà chẳng thấy ngon lành gì, đầu thấy ông xã lo lắng sốt ruột.
"Bây giờ ông mới thấy sợ? Có là muộn ?"
Không giáo sư Johnson sợ hãi, với địa vị xã hội của ông thì bình thường dám động đến ông , thế ông còn nhiều đồng nghiệp như thế mà.
Ông chỉ đang lo một chuyện, Lạc Di chịu kích thích quá lớn, chỉ sợ...
Haiz, cũng thể trách cô , cô vẫn còn là một đứa trẻ, bình thường cao ngạo, chịu ấm ức, liên tục đối xử bất công thì mà chịu chứ?
Là của khác!
Lạc Di ngủ suốt chặng đường, mãi đến khi máy bay đáp xuống sân bay HongKong thì cô mới A Phượng gọi dậy: "Mau tỉnh , đến Hồng Kông ."
Lạc Di mơ màng mở mắt, nghiêng đầu ngoài cửa sổ, lấy sức sống.
Giáo sư Johnson ở phía qua: "Le Yi, em tỉnh ? Có thấy đói bụng ?"
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Lạc Di cảm thấy đói bụng cồn cào: "Đói quá, mau cho một miếng bánh mì."
Cô cầm bánh mì ăn, để A Phượng dắt xuống máy bay, dáng vẻ mơ mơ màng màng cho dở dở .
Nhóm giáo sư buồn : "Hình như khôi phục , Giáo sư Johnson, ông nhớ an ủi con bé, đừng để con bé để trong lòng."
"Có lẽ khó đấy." Giáo sư Johnson vẫn khá hiểu học sinh của .
Nếu bùng nổ ngay tại chỗ thì xem như chuyện qua.
nếu bình tĩnh như thì gì đó bình thường.
Giọng của Lạc Di vang lên: "Các giáo sư, em mời mấy món ăn vặt ở sân bay, cần khách sáo với em , ăn cái gì cứ việc gọi, em tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1017.html.]
Dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn cực kỳ đáng yêu.
Mọi cũng khách sáo với cô, bốn vệ sĩ theo lúc nơi thì thiếu tiền ?
Bánh mỳ bơ, vịt , gà Hải Nam xương, thịt xốt chua ngọt, hủ tiếu xào bò xốt dầu hào, cơm cà ri thịt bò, bánh trứng, mì hoành thánh, cả bàn đầy ụ.
Lạc Di gọi một phần cơm Tứ Bảo, lạp xưởng chiên vàng giòn, thịt bò mềm nhưng nát, vịt mọng nước khô, bánh trứng ngọt nhiều nhân, món nào ăn cũng ngon.
Ăn xong bữa tiệc , cả thấy như sống .
Ngoài cửa sân bay nhân viên công tác đến đón, xếp cho một chiếc xe buýt tới khách sạn, cả đoàn trực tiếp kéo đến khách sạn Bán Đảo, cũng là mà ban tổ chức sắp xếp cho.
Lạc Di cửa gặp mấy minh tinh quen mắt, khỏi mỉm , hổ là điểm đếm của minh tinh.
Làm thủ tục checking xong, ai cầm thẻ phòng nấy tự lên lầu.
Cửa thang máy, giáo sư Johnson gọi Lạc Di : "Le Yi, thầy chuyện với em."
Lạc Di mỉm , cô ông chuyện gì: "Thầy ơi, mắt thầy sắp mở lên hết nổi kìa, mau nghỉ ngơi , gì thì để lúc dậy cũng mà."
Sư mẫu cũng nhỏ nhẹ khuyên: "Đúng vậy, cần sốt ruột lúc , ông cũng tuổi , nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Khuyên can mãi mới tiễn hai , Lạc Di ở cửa thang máy xem bảng phân bố của khách sạn, nhưng lúc , một giọng đầy mừng rỡ vang lên: "Lạc Di! Không ngờ thật sự là cô!"
Là một đàn ông trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu trắng, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, là một thu hút ong bướm, khoác tay một phụ nữ xinh .
Lạc Di sang, a, vẫn mang dáng vẻ lưu manh đó.
Người đàn ông nhướng mày: "Cô nhớ là ai ? là Trịnh Tương Long đây."
Lạc Di mỉm : "Nhớ chứ, Trịnh Tương Long con trai trưởng nhà họ Trịnh, ấm trăng hoa bạn gái như áo."
Khóe miệng Trịnh Tương Long giật giật, thêm cái câu phía gì?
Người phụ nữ bên cạnh mở miệng: "Cô gái cũng là bạn gái cũ của ?"
Người phụ nữ mắt hạnh má đào, quần áo lộng lẫy, trang sức tinh xảo, là cô chủ nhà giàu.