“Dừng tay, tên biến thái nhà , ức h.i.ế.p con gái thì bản lĩnh gì chứ.”
Câu thu hút sự chú ý của Trịnh Tử Long, l.i.ế.m đầu lưỡi, ánh mắt ngả ngớn bỉ ổi: “Lại , còn từng chơi qua nữ tiến sĩ xinh như , Lạc Di, đêm hôm đó cô thật là lôi cuốn, còn nhúng tay việc nhà chúng , cô là cái thá gì chứ.”
Anh càng nghĩ càng tức giận, vung một cái tát qua: “Bốp.”
Lạc Di nghiêng đầu, để tránh một phần lực tay, nhưng vẫn đánh trúng mặt, lập tức đau rát.
Ánh mắt cô lạnh lùng: “Trịnh Tử Long, c.h.ế.t chắc .”
“Bây giờ còn dám nổi điên ?” Trịnh Tử Long bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt đầy ác ý: “Lạc Di, hôm nay chỉnh cô đến c.h.ế.t sống , còn là họ Trịnh nữa.”
Anh càng càng phấn khích: “Chuẩn máy chụp xong , chụp nhiều một chút, ha ha.”
“Pằng Pằng Pằng.” Vài tiếng s.ú.n.g xé nát bầu trời đêm.
Trịnh Tử Long dừng động tác : “Tiếng s.ú.n.g phát từ ?”
Bên ngoài lính canh, bình thường , chẳng lẽ là cảnh sát tìm tới? Sớm ?
“Có thể là cướp cò, thể là JC, chúng lòng vòng nhiều mới tới đây, chúng còn nội gián trong cục JC, tình hình gì sẽ thông báo cho chúng .”
Còn kịp xong thì bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g dữ dội, là hai bên đang giao chiến.
Trịnh Tử Long đổi sắc mặt: “Mau xem chuyện gì xảy ?”
Tên tay sai nhanh chóng lao ngoài, trong phòng chỉ Trịnh Tử Long và hai tay sai.
Nghe thấy tiếng s.ú.n.g bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, Trịnh Tử Long lo lắng tới lui: “Sao còn trở về?”
Lúc , quan tâm đến chuyện phong lưu nữa.
Lạc Di yên lặng kéo Quách Vịnh Văn tránh trong góc, lạnh lùng một màn .
Quách Vịnh Văn ôm chặt cánh tay cô, cả run rẩy, sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1033.html.]
“Rầm rầm.” Cánh cửa lớn đá văng , một đám xông , mùi m.á.u tươi nhanh chóng tràn phòng.
Súng nhắm ngay Trịnh Tử Long và thuộc hạ của : “Tất cả giơ tay lên.”
Trịnh Tử Long trai trẻ xa lạ, xác định đây từng gặp mặt, tươi : “Người em là ai, là Trịnh Tử Long của công ty vận tải biển Vinh Ký, chuyện gì thì từ từ .”
Chỉ cần là trong xã hội đen, đều nể mấy phần, cũng lo lắng.
Tay len lén sờ về phía lưng, rút một cây thương.
“Phịch.” Anh chỉ cảm thấy vai đau nhức, m.á.u chảy như mưa, chiếc thương cầm vững bay ngoài: “A”.
Hai thuộc hạ dọa đến mặt trắng bệch, hận thể lùi .
Người đàn ông dẫn đầu vung tay lên, thuộc hạ tiến lên trói .
Sau khi khống chế cục diện, đàn ônh xung quanh, sắc mặt lo lắng: “Lạc Di, Lạc Di.”
Trịnh Tử Long ngẩng đầu, là của Lạc Di ? Anh bất cẩn! Người phụ nữ hai chỗ dựa.
Lạc Di từ trong bóng tối : “Em ở chỗ .”
Dương Nam Ba rõ mặt cô, tức giận: “Ai đánh em? Mẹ kiếp, g.i.ế.c tên đó.”
Làn da Lạc Di trắng như tuyết, chỉ cần chạm sẽ lưu dấu vết, nửa bên mặt đều sưng lên.
Cô chỉ Trịnh Tử Long: “Đây, đánh , nhưng đừng đánh c.h.ế.t .”
Dương Nam Ba nhào tới đánh một trận, Trịnh Tử Long liều mạng cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
Lạc Di tình trạng thảm hại của Trịnh Tử Long: “Đưa điện thoại di động cho .”
Một tên thuộc hạ đem điện thoại di động nhặt đưa tới, Lạc Di mở điện thoại , tìm điện thoại của Trịnh Vinh Xương, nhẹ nhàng nhấn nút.
Tiếng chuông vang lên năm hồi, đối phương mới nhận điện thoại, là Trịnh Vinh Xương, Lạc Di trực tiếp : “Ông Trịnh, là Lạc Di, con trai ông đang ở trong tay , mạng của , lập tức tới...... Đây là bến tàu nào?”
Tên thuộc hạ nhẹ giọng : “Bến tàu Bắc Hải.”
Lạc Di ấn nút tránh , cố ý tới bên cạnh Trịnh Tử Long, ở trong điện thoại Trịnh Vinh Xương tiếng kêu thảm thiết thê lương của con trai, khỏi đổi sắc mặt: “Đừng đụng tới nó.”