“Con yên tâm , tiến sĩ Lạc đưa đến bệnh viện...” Trịnh Vinh Xương còn xong, Trịnh Tương Long vội vàng : “Bệnh viện nào? cô thương ? Ai ? Con băm tên đó thành thịt băm cho cá ăn.”
Trong lòng Trịnh Vinh Xương vui, kiểu cả như ? lập tức nghĩ , chỉ thể khổ: “Rốt cuộc Lạc Di là ai?”
Căn bản tâm trạng của Trịnh Tương Long ở chỗ : “Cha, con đang vội thăm Lạc Di, cũng Vịnh Văn thế nào, con rảnh chuyện với cha, cứ như .”
Anh trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng Trịnh Vinh Xương nóng như lửa đốt: “Tương Long, Tương Long.”
Tại cổng bệnh viện Maria, nhiều tụ tập, sắc mặt mỗi đều lo lắng chờ đợi trong làn gió lạnh, yên tĩnh đến lạ thường, nhưng ẩn chứa một điều gì đó vô cùng bất an.
Tim giáo sư Johnson như đè lên một tảng đá lớn, từ khi Lạc Di bắt cóc, ông liền lâm trạng thái vô cùng lo lắng.
Lạc Di là học sinh ông coi trọng nhất, một lòng hy vọng cô kế thừa sự nghiệp của ông , trở thành thầy trò nổi tiếng nhất trong giới.
Vợ ông bất an than thở: “Lạc Di sẽ , cô thông minh như , ?”
Các giáo sư bên cạnh đều trầm mặc, một cô gái mất tích mấy tiếng đồng hồ...
Các tình nguyện viên đại hội cũng tới, tin tức của tiến sĩ Lạc, liền đua chạy tới để thăm cô.
Về phần các phóng viên truyền thông lớn chuẩn các thiết phỏng vấn, luôn sẵn sàng chờ đợi để giật tiêu đề.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, khi sự kiên nhẫn của cạn kiệt, tiếng còi xe cứu thương vang lên từ xa, chẳng mấy chốc, xe cấp cứu xuất hiện mặt .
Chiếc xe cứu thương dừng , cửa xe mở , hai nhân viên cứu hộ mặc áo blouse trắng nhảy xuống xe, cẩn thận từng li từng tí đẩy một cáng cứu thương xuống.
Trên cáng cứu thương một cô gái cả đầy m.á.u đang , bộ quần áo màu trắng dính đầy máu, mái tóc tán loạn, vết thương chồng chất, dấu bàn tay hằn rõ ràng, hai mắt nhắm chặt, bất động giống như thở.
Cho dù thương thành như , nhưng nhận là tiến sĩ Lạc Di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1038.html.]
Tiến sĩ Lạc Di là một tài mạo xuất chúng!
A a a, điên ! Sao thể tàn nhẫn như chứ?
Những ánh đèn magie thi lóe lên sáng như ban ngày.
Trước mắt giáo sư Johnson tối sầm, gần như thở nổi, trong lòng g.i.ế.c , ông lớn tiếng gọi tên Lạc Di: “Lạc Di, Lạc Di.”
Lạc Di hề một chút phản ứng nào, tận đáy lòng ông dâng lên một tia sợ hãi: “Bác sĩ, cô còn... còn sống ?”
Còn sống, nhưng tình hình , nhân viên y tế sốt ruột thúc giục: “ Tránh , chúng đưa cô cấp cứu.”
Nghe như thế, nhao nhao lui thành một con đường, để cho nhân viên y tế thuận lợi qua, ánh mắt vẫn theo cáng cứu thương.
Nước mắt vợ thầy giáo chảy xuống, nhịn , đứa nhỏ Lạc Di như thế, vì đối xử với cô như chứ?
Tiếng của bà vang lên, giống như nhấn nút khởi động, nhiều tình nguyện viên đều nhịn cũng lớn lên.
Thần tượng mà bọn họ ngưỡng mộ nhất, tri thức uyên bác, khí chất nho nhã, khiêm tốn hiền lành, đối xử bình đẳng với , cho cảm thấy thoải mái.
Cô giống như ánh sáng, chỉ dẫn đường cho bọn họ.
Đã cho bọn họ rằng thế giới rộng lớn và kiến
thức là vô tận, đừng cố thủ một chỗ mà hãy ngoài và xem.
Cũng cho bọn họ , thế giới một tiến sĩ trẻ tuổi tài giỏi, vô cùng xinh như cô, cô là ngôi lấp lánh nhất trong lòng .
Chỉ cần lên là dũng khí.
bây giờ... cô thương! Còn thương nặng như ! Tuyệt đối thể tha thứ!