Tiếng gõ cửa vang lên, cửa mở, Dương Nam Ba : “Lạc Di, sắp xếp xong theo ý của em.”
“Tốt lắm.” Lạc Di đặt quả cam xuống, lau miệng: “Em cũng nên lộ một mặt .”
Trước tòa nhà VIP của khu nội trú là một vườn hoa nhỏ, những cơn gió mùa đông thổi qua những bông hoa, chút hiu quạnh.
Lúc , một đám đang ở hoa viên, ánh mắt háo hức về lầu khách quý, tiến sĩ Lạc ở chỗ , bây giờ cô thế nào.
Nói là thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tận mắt thấy, vẫn lo lắng.
Khi một cánh cửa sổ mở , một hình ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở mắt , đám liền nhôn nhao cả lên.
“Là tiến sĩ Lạc, là cô .”
Tuy rằng đầu tiến sĩ Lạc quấn băng gạc, chỉ lộ hơn nửa khuôn mặt, khuôn mặt còn vết thương, nhưng một cái nhận .
Mọi đều đau lòng chết, vết thương nghiêm trọng đến cỡ nào chứ.
Dưới ánh mặt trời, sắc mặt Lạc Di trắng bệch, lộ nụ tươi sáng nhất, vẫy tay với bên : “Các bằng hữu ái, xin chào.”
Một tình nguyện viên hốc mắt đỏ bừng ngửa đầu cô: “Tiến sĩ Lạc, cô khỏe ?”
Hai tay Lạc Di chống ở bệ cửa sổ, cố gắng cho vững: “ vẫn còn sống, Friedrich Wilhelm Nye từng , What does not kill me, makes me stronger. Cái gì g.i.ế.c sẽ mạnh mẽ hơn, tặng câu cho tất cả , cùng chia sẻ.”
Ai cũng ngờ vết thương Lạc Di nghiêm trọng, dạo qua cửa quỷ một vòng, nhưng vẫn tỏa sáng như , tràn ngập năng lượng tích cực.
Câu khiến nhiều cảm động sâu sắc, trong lòng khỏi hưng phấn, lòng kính trọng đối với Lạc Di càng tăng lên.
Đây là thần tượng nhất trong tâm trí họ.
Có khỏi hét lên: “Tiến sĩ Lạc, cô là giỏi nhất, chúng đều yêu quý cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1043.html.]
Hai tay Lạc Di chắp chào : “Cám ơn, nhiều thức trắng đêm ngủ cầu nguyện cho , Lạc Di tài đức gì mà thể sự yêu mến của như , cảm động, cũng tràn đầy cảm kích, cám ơn tất cả những quan tâm , chính vì nhiều yêu thương như , mới thể dũng cảm ở chỗ , lớn tiếng với thế giới một tiếng, sống thật .”
Vô tại hiện trường khỏi rơi nước mắt, cô là ánh sáng chói lóa nhất thế gian, là thần thoại nhất thế gian, là tín ngưỡng của các cô gái.
Tiến sĩ Lạc, cô nhất định sống thật , sống thật đặc sắc.
Lạc Di vô con mắt đang rưng rưng, trong lòng mềm nhũn, thế giới những thứ đen tối dơ bẩn, nhưng cũng tình nghĩa như .
“Được, sẽ thỏa thuận với một điều ?”
“Cô .”
Vẻ mặt Lạc Di chăm chú nghiêm túc: “Hàng năm mùng một tết, cho dù ở nơi nào, cũng sẽ chúc mừng năm mới với qua phát thanh, cũng sẽ chúc mừng năm mới với , ?”
Mọi phía đều thi hưởng ứng: “Được, một lời định.”
Mọi đều trấn an, bọn họ một thỏa thuận với thần tượng, thật hạnh phúc.
Trong vườn hoa, cha con nhà họ Trịnh con gái lầu đầy kinh ngạc, trong lòng đả kích thêm một nữa.
Ánh mắt Trịnh Tương Long sáng lên thần kỳ, gặp qua con gái như , đời còn thể yêu khác ?
Trịnh Vinh Xương thấy một thứ khác, một đôi bàn tay giản dị khuấy động thế giới sóng gió.
Trong chớp mắt ông già mười mấy tuổi, như gà trống đánh bại, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
“Đi, chúng trở về.”
Trịnh Tương Long khuôn mặt tái nhợt của cha, chút giật : “Cha, cha thật sự đưa vận tải biển Vinh Ký cho cô ?”
Trịnh Vinh Xương khỏi khổ: “Chúng còn lựa chọn khác ? Chuyện cô nhất định sẽ , chúng đều đối thủ của cô .”
Lúc còn trẻ ông cũng khả năng .
Điều cô am hiểu nhất là mưu lược và đòn tấn công tâm lý.