Đối với việc bọn họ , Lạc Di cũng gì ngạc nhiên, nhướng mày : “Nghĩ thông suốt ?”
Trong lòng Trịnh Vinh Xương tràn ngập sự thất bại: “ đồng ý với cô.”
Lạc Di lộ nụ tự tin : “Nam Ba, gọi luật sư tới ký thỏa thuận.”
Vài phút , luật sư liền chạy tới, bản thỏa thuận cũng sớm chuẩn xong, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trịnh Vinh Xương tan vỡ.
Phải, sớm sắp xếp xong hết thảy, phục ? Vậy thì đánh cho phục.
Lạc Di cố ý nhắc nhở một câu: “Thấy rõ , là tám mươi phần trăm.”
51 danh nghĩa của ông , cộng thêm 24 của mấy cổ đông, mới 75%, cách khác còn dùng tiền mua cổ phiếu lưu hành, tư nhân hóa trả thị trường.
Tài chính lưu động trong nhà đủ, còn bán mấy căn nhà xoay sở tiền bạc, lúc đây nhà họ Trịnh thiệt hại lớn.
“ như thế nào, hai mươi phần trăm ... cho Trịnh Tương Long?”
Vẻ mặt Trịnh Tương Long mơ hồ, còn chuyện của ?
Lạc Di híp mắt gật đầu: “, đủ ngốc, đủ lời là , đồng ý .”
Trịnh Vinh Xương châm chọc, cô đang về việc giúp Trịnh Tương Long quyền vận chuyển đường biển của Vinh thị, chỉ 20%.
, ông dám cái gì hết, chỉ yên lặng nuốt xuống.
Ông tan cửa nát nhà, hơn nữa, Trịnh Tương Long cũng là con trai của ông , là nhà họ Trịnh.
Lạc Di giơ tay lên, A Vũ đưa tới một tờ giấy nợ: “ , còn quên một việc, hai Trịnh giấy nợ, ai sẽ giải quyết?”
Làm chuyện ghê tởm như , còn bình yên thoát khỏi, mà mơ quá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1044.html.]
Trịnh Vinh Xương xác nhận là chữ của con trai ông , tức giận đến cả phát run, 20 triệu? là một tai họa lớn, như thế nào mà ông cảm thấy thằng hai thông minh lanh lợi, so với thằng cả càng thích hợp kế thừa gia nghiệp chứ.
Quá khứ bao nhiêu mù quáng
“Ai thì tìm đó đòi.”
Trong mắt Lạc Di hiện lên nụ , Trịnh Vinh Xương chán ghét con trai thứ hai, những khác nhà họ Trịnh và phụ thuộc nhà họ Trịnh tự nhiên sẽ hận thấu xương, những em cũ mất cổ phần cũng ăn chay.
Thứ chờ đợi chính là bạn bè xa lánh, gió tanh mưa máu, vĩnh viễn ngày bình yên.
“Được, cho đòi nợ mỗi ngày”.
Chờ cha con nhà họ Trịnh rời , Lạc Di thở một thật dài, chuyện cuối cùng giải quyết thuận lợi.
Dương Nam Ba thoáng qua đồng hồ: “Đi thôi, máy bay chờ ở sân bay, tất cả đang chờ em về nhà.”
Tại sân bay, Lạc Di xe lăn lời tạm biệt với .
“Thầy, chuyện máy in vạn năng thầy cần theo sát một chút, em ở trong nước cũng sẽ theo.”
Giáo sư Johnson chút lo lắng cho cô, sắc mặt cô vẫn kém, môi trắng bệch, đầu quấn băng gạc trắng.
“Được, khi em về nước nếu gặp khó khăn, thể tìm chúng .”
Lạc Di ngơ , cô yếu ớt như : “Em , vốn còn PK với hacker một phen, bây giờ cũng nên kết thúc như thế nào.”
Giáo sư Johnson khoát tay: “Đây đều là việc nhỏ, quan trọng.”
Kỳ thật ngày hôm qua trong lúc hỗ loạn, ông nhận thư mời tham chiến, nhưng ai sẽ quan tâm chứ? So với sống chết, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.
Lạc Di : “Có cơ hội tới nước Trung Quốc tìm chơi nhé, nhà của ở tại khu phố cổ xưa nhất, đến nay hơn bảy trăm năm lịch sử, lưu nhiều di tích lịch sử, trong đó nhiều cung điện và danh nhân. Nơi ở cũ của còn Thập Sát Hải, mùa hè chèo thuyền ngắm hoa sen hồ, mùa đông trượt băng chơi đùa, thú vị, mấu chốt là nhiều đồ ăn ngon, đưa ăn uống vui chơi.”
Giáo sư Johnson cô chọc , đứa nhỏ chỉ ăn: “Được, nếu cơ hội nhất định sẽ .”
Vợ thầy giáo ôm Lạc Di: “Chờ thêm vài năm nữa nước Mỹ phát triển, tất cả chúng đều đang chờ con.”