Câu bình thường, nhưng chuyển qua câu chút kỳ lạ, dường như hàm ý khác.
Nhất thời Emily phân tích , chút mơ hồ xung quanh.
Giáo sư Johnson đưa mắt Lạc Di rời , hẹn mà cùng thở dài một .
Là nước Mỹ với Lạc Di, Lạc Di để giữ thể diện cho nước Mỹ, tuôn tin tức lớn.
Chỉ cần cô hé môi chuyện cô cục tình báo nước Mỹ bắt cóc truyền ngoài, chắc chắn nước Mỹ sẽ nhận vô chỉ trích
Lạc Di là đàng hoàng, là một cô gái lương thiện.
Cô vẫn quan tâm đến phần tình nghĩa với nước Mỹ.
Mười mấy tiếng , khi cục trưởng cục tình báo nước Mỹ tràn đầy tự tin đến HK, chuẩn triển khai kế hoạch, lúc Lạc Di về nước, cả đều khỏe.
Muốn truy cứu trách nhiệm, bôi nhọ hình tượng Lạc Di, BBS tung một tin tức vô cùng lớn, khiến kế hoạch của ông tan vỡ.
Lúc , Lạc Di lên máy bay công vụ liếc mắt một cái liền thấy khuôn mặt quen thuộc: “Bác cả, bác cùng cháu trở về ?”
Nhiếp Khôn Minh tức giận trừng mắt cô một cái, để ý tới cô.
Lạc Di hiểu tại , ông : “Bác cả, kỳ mãn kinh của bác đến ?”
Nhiếp Khôn Minh tức hộc máu: “Bác thế nào với cháu? Không nên mạo hiểm, nên lấy tính mạng của đùa giỡn.”
Khi định kế hoạch, ông đồng ý, nhưng chống sự thuyết phục nhiều của Lạc Di.
Tầm quan trọng của Lạc Di cần cũng , cô thể nửa điểm sơ xuất nào.
Từ tới nay cô ăn , tẩy não, còn thể diễn trò, ông biện pháp nào.
Nói cái gì đây, chỉ cô tự một , mới thể nắm quyền chủ động, kiểm soát việc trong tay .
, nhưng cô đánh!
Lạc Di lý do : “Cháu gặp nguy hiểm, A Vũ vẫn luôn âm thầm bảo vệ cháu, Dương Nam Ba tới đúng lúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1046.html.]
Nhiếp Khôn Minh vẫn để ý đến cô, Lạc Di đảo mắt : “Bác cả, khi trở về mời cháu ăn vịt , cháu hai con!”
Kỳ thật, chỉ là Nhiếp Khôn Minh cảm thấy thất trách, bảo vệ cho cô.
“Tiền của cháu còn ít ?”
Lạc Di từng tính qua cụ thể bao nhiêu tiền, dù cả đời cũng cần lo việc ăn uống.
“Cháu mới việc cống hiến lớn như , bộ cổ phần công ty vận tải Vinh thị đều chuyển công ty tiểu long nhân, đến một hào cháu cũng , như còn thể mời cháu ăn vịt an ủi một chút ?”
“Cháu 10%.” Nhiếp Khôn Minh cố ý chỉ điểm .
Lạc Di liếc mắt xem thường, quyên góp 90% cho quốc gia, còn thế nào nữa? Còn thể đổi lấy một khuôn mặt tươi ?
Nhiếp Khôn Minh khẽ thở dài một , đẩy một cái rương qua: “Tất cả đều là của cháu.”
Lạc Di tò mò mở xem, tất cả đều là đặc sản của HongKong, đều là món trứng cuộn và bánh bích quy cháu thích ăn nhất, còn bánh hạnh nhân, bánh yến sào, bánh lúa mạch, tôm que.
Ánh mắt cô lấp lánh tỏa sáng, vui vẻ vô cùng: “Cảm ơn bác.”
Trên máy bay trang đủ thiết , cái gì cần đều , ghế da thoải mái, ti vi, điều hòa, các loại đồ ăn ngon khác .
Trên đường , đều ăn chuyện, thời gian trôi qua nhanh.
Máy bay hạ cánh ở sân bay, đều cảm thấy nhẹ nhõm vì rốt cục tới.
Lạc Di từ cabin , một luồng gió lạnh thổi tới, tự chủ run rẩy một chút, lạnh, lạnh quá.
Mùa đông lạnh giá một hai ở kinh thành.
Cô mặc áo khoác dày, nhưng vẫn lạnh.
“Tiểu Di.” Có một âm thanh quen thuộc vang lên.
Một bóng hình cao lớn đập mắt Lạc Di, a a a, là bạn trai cô tới đón cô về nhà.
Ánh mắt cô sáng rực lên, chạy lạch bạch xuống: “Anh Thanh Bình.”
Chạy quá nhanh, áo khoác quá dài thiếu chút nữa vướng chân, cho chân lảo đảo vài bước, khiến cho tất cả hoảng sợ.
Tiêu Thanh Bình dọa đến mặt trắng bệch: “Chậm một chút, đừng chạy.”