Lạc Quốc Vinh: ??? Vì con gái ông còn cố ý thêm câu cuối ? Có đúng như ông đang nghĩ ? Sợ nha.
Ngô Tiểu Thanh: “...” Nhất định là bà hiểu sai ý nó , bé Di nhà bà là bé con ngoan ngoãn ngây thơ đáng yêu nhất cơ mà.
Tiêu Thanh Bình mà dám , nhẫn nhịn đến đỏ cả mặt lên, ông cụ Tiêu thì ngó trần nhà ngó sàn nhà, ngó khắp nơi, chỉ hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh.
Bầu khí trong nhà kì quái.
Lạc Di là bình tĩnh nhất, cô quanh, hỏi: “Ủa, Tiểu Nhiên ạ?”
Lạc Quốc Vinh cảm thấy, con vẫn là đứa con ngoan đó thôi, chắc chắn là tại ông nghĩ xa quá : “Nó trong Bộ ngoại giao, mấy ngày nay công tác, về nhà.”
Lạc Di gật đầu: “Còn chú Lý ạ?”
Lạc Quốc Vinh nhíu mày: “Đợt mới nhận tin tức về con ổng, tìm con .”
“Có tin về con chú ạ?” Lạc Di ước mơ lớn nhất đời thầy thuốc Lý chính là tìm con , gia đình đoàn tụ: “Đây là chuyện mà, chắc chú mừng lắm.”
Lạc Quốc Vinh khẽ thở dài: “Tình hình nhà chú phức tạp, chú Lý của con… Thôi, những chuyện nữa, qua đây ăn bát phật nhảy tường mà con thích nhất .”
Ông thuận tiện đổi đề tài, Tiêu Thanh Bình hé miệng định thì Lạc Di đưa mắt ngăn .
Một thì nhắc , thêm vài , cha cô chuẩn tâm lý dần cũng dễ hơn.
Hiện giờ cô về nhà, đang là thời gian cha tranh thủ bên cô bù đắp những năm xa cách, nào dễ đồng ý cho cô lấy chồng.
Lạc Di ở nhà nghỉ ngơi hồi phục hai hôm, cùng cha khắp chốn, nơi đổi gì nhiều, chỉ thấy khắp nơi đang ồ ạt xây dựng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1053.html.]
Cô bỗng nhớ còn mấy miếng đất, giờ .
Giữa trưa, cả nhà một tiệm cơm, gọi mấy món ăn, vui vẻ ăn trò chuyện.
Đang chuyện thì chuông điện thoại của cô vang lên, Lạc Di liếc màn hình bắt máy: “Chào thầy, thầy họp xong ? Vậy khi nào thì về ạ?”
Thầy hướng dẫn của cô nghiêm nghị : “Annie, ngài Miller chuyện với em.”
Lạc Di nhướng mày, Miller chính là cục trưởng mới: “Vâng ạ.”
Ông Miller xuống máy bay liền tới ngay khách sạn các giáo sư đang tạm trú, phát hiện Lạc Di biến mất.
Mẹ kiếp, đấy xem , đó nghi ngờ sai tí nào, con bé đó thực sự trốn về nước .
Ông đùng đùng nổi giận mắng chửi một hồi, trách các giáo sư trông coi Lạc Di cẩn thận, cho rằng việc họ cũng chịu trách nhiệm.
giáo sư Johnson thẳng: “ khuyên cô bé về nước đấy, cô mà thì khi đến tính mạng cũng chẳng còn, các đang những gì, còn cần thẳng ?”
Miller tức điên lên, nhưng các vị giáo sư cấp của ông , và họ cũng sớm bất mãn những hành vi của ông , mà ông tới kết tội họ để nhân vật nguy hiểm sổng mất, cút các , tưởng là thứ gì to tát lắm, lên đầu những giáo sư đầu ngành ở đây chắc.
Vì thế, các vị giáo sư hợp tác công kích Miller túi bụi. Từ đó Miller giới học thuật cạch mặt.
Vốn tức giận lắm , nhưng mở tivi lên, ông thấy ngay phỏng vấn của Lạc Di khi rời khỏi Hongkong. Lạc Di trong phỏng vấn đó cư xử thỏa đáng hào sảng, yêu thương thế giới, chuộng hòa bình, nhận vô lời khen.
Những bí ẩn phía vụ án bắt cóc càng khiến suy đoán nhiều hơn, từ bao giờ, những suy đoán dần hướng về một phía, cục tình báo Mỹ.
Ý tưởng giống như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tức thì gợn sóng khắp hồ, càng phân tích kĩ càng bộ sự kiện càng thấy suy đoán hợp lý. Quan trọng nhất là mấy câu của Lạc Di, chuyện cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, liên lụy đến khác, nhưng vì cô còn cố tình một câu, cảm ơn những Mỹ yêu hòa bình?
Vậy yêu hòa Bình, thiện ý là ai?