Lãnh đạo quan tâm đến tình hình học tập của Lạc Di, bèn hỏi: “Nói qua về quá trình du học của cháu ở bên đó xem nào.”
Câu hỏi phạm vi quá rộng, Lạc Di một hồi từ chuyện sinh hoạt tới chuyện học tập nghiên cứu, cả những thứ cô tâm đắc nhất trong quá trình thí nghiệm, phong cách năng sinh động thú vị, lãnh đạo hết sức chuyên chú lắng .
Cuối cùng, Lạc Di tổng kết một câu: “Sức mạnh, thành tựu và lực lượng nghiên cứu khoa học kỹ thuật của Mỹ thể là mạnh nhất thế giới, ít nhất vượt qua chúng 20 năm, chúng cần bên ngoài, nỗ lực đuổi theo bước tiến của thế giới thì mới thể trở thành lực lượng đầu, dẫn dắt thế giới.”
Tuổi lớn nhưng khát vọng lớn đó, điều, ước mơ của cô hợp ý lãnh đạo, nhất định chí hướng, tầm và tâm tính.
“Có ít học sinh nhà nước cử lựa chọn ở nước Mỹ, cháu thấy chuyện thế nào?”
Đề tài khá là mẫn cảm, nhưng Lạc Di né tránh mà thẳng ba điểm chính: “Cần tăng mạnh giáo dục lòng yêu nước, tăng lớn mức độ tuyên truyền, tạo điều kiện hơn nữa cho các nhà nghiên cứu.”
Cô ăn , lời nào cũng điểm đúng trọng tâm, lãnh đạo cô, đột nhiên hỏi: “Cháu thích dạy học ?”
“Dạ?” Lạc Di bỗng nhớ tới hai vị hiệu trưởng, khi cô từ chối, là tự quyết , cho nên họ tìm tới tận tổ chức để đề nghị?
“Cháu cũng khó là thích thích, nhưng nếu nhà nước yêu cầu, cháu thể .”
Cô , mặt lãnh đạo cần mạnh dạn thật, chớ nên chơi chiêu, là bậc thầy trong những tài, chỉ sơ là thể thấy rõ tâm tư khác.
“Vậy cho cháu một nhiệm vụ , tranh thủ mỗi năm dạy một nhóm học sinh ưu tú nhất, lấy danh nghĩa Lạc Di.”
Lạc Di giật : “Ý ngài là, bảo cháu về trường giáo viên, còn ở viện nghiên cứu vẫn tiếp tục lấy tên giả?”
Lãnh đạo gật đầu: “, giỏi thường vất vả, nhưng nước chúng khát tài.”
Lạc Di nhanh nhẹn đồng ý: “Được ạ, vấn đề gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1057.html.]
Như cũng , bên ngoài dạy học, phía nghiên cứu, tiện cho giao lưu học thuật với giới khoa học nước ngoài, thể tạo tấm màn che.
Cô mà, gừng càng già càng cay, hổ là lãnh đạo một nước.
Lãnh đạo cũng hài lòng, cô bé phẩm hạnh hơn mà lòng yêu nước cũng nhiệt thành như chiến sĩ.
“Máy in vạn năng nghiên cứu , tiếp theo kế hoạch gì ?”
Lạc Di lập tức phấn chấn, mắt sáng lấp lánh: “Cháu chế tạo siêu máy tính, hai đặc điểm, một là tốc độ cao, hai là dung lượng lớn, năng lực tính toán và xử lí liệu cao, ứng dụng cho quân sự, hàng vũ trụ, y dược, thiên văn, tài chính, … Siêu máy tính của Mỹ mỗi giây thể tính cả trăm triệu phép tính, đây là một liệu cực đáng sợ, nó tính toán trong một giờ thể tương đương với 1.3 tỉ dân nước cầm máy tính tính trong 10 năm.”
Lãnh đạo giật , tim đập gấp gáp, ông hiểu rõ ý nghĩa của điều hơn ai hết.
“Cháu cần gì cứ , chúng sẽ dốc lực hỗ trợ cháu trong quá trình nghiên cứu phát minh.”
Thứ quá quan trọng, dù dốc của cải sức lực cả nước cũng chế tạo cho siêu máy tính.
“Cảm ơn ngài.” Lạc Di chỉ chờ lời của ông .
Lãnh đạo cô gái trẻ đầy tự tin mặt, ông cũng đặt hết niềm tin cô gái : “Những cống hiến của các cháu, tổ quốc bao giờ quên, nhân dân cũng sẽ khắc ghi công lao.”
“Thế kỉ 19 là của Anh, thế kỉ 20 thuộc về Mỹ, thế kỉ 21…” Lạc Di mỉm , tự tin đầy kiêu hãnh: “Cháu tin rằng, đó là thế kỉ của chúng .”
Trong một chiếc xe màu đen, Lạc Di lặng lẽ ngắm nơi đổi lớn, Viện nghiên cứu 581.
Nơi từng hoang vắng, hẻo lánh giờ đây dần hiện lên vẻ nhộn nhịp.
Theo kế hoạch cũ của cô, nơi chia thành ba khu: khu ngoại vi là khu thương mại, khu giữa là khu dân cư, và trung tâm là viện nghiên cứu.
Ba khu tách biệt , mỗi khu lối riêng.