Bên Nhiếp Khôn Minh cũng đưa tới mấy cuốn sổ sách, là mấy công ty liên quan như công ty Tiểu Long Nhân, công ty Bắc Đẩu.
Cô cũng mười phần trăm lợi nhuận nên chuyện đưa sổ sách cho cô xem cũng là hành động bình thường.
Chờ đến giờ , cuối cùng cô cũng xem xong hết bộ, Lạc Di thở phào một , cô cũng xem như một tiểu phú bà .
Những ngày tiếp theo cô tiếp tục bế quan, dẫn dắt nhóm ba và nhóm bốn máy in đa năng, bản vẽ nên bản chính thức cũng khó.
Khó ở chỗ vật liệu, Vương Trung Nghị liên lạc ngược xuôi để tìm những thứ cần dùng, nhưng vài vật liệu trong nước.
Lạc Di gọi một cuộc điện thoại cho giáo sư Johnson, nhanh, hai chuyến bay chở vật liệu tới.
Vương Trung Nghị đống lớn vật liệu, hai mắt trợn to, ông tốn công tốn sức để tìm đồ, mà Lạc Di chỉ cần gọi một cuộc điện thoại giải quyết .
"Cuối cùng cũng hiểu tại cháu nhất quyết nước ngoài đào tạo sâu, vẫn là cháu xa trông rộng."
Cô mở lối cho ở các giới, dựng lên một nền tảng quang minh chính đại.
Lạc Di mím môi: " nó thể giải quyết vấn đề căn bản, sản xuất với lượng lớn thì thể nhập khẩu mãi ."
Vương Trung Nghị cũng là thể phụ thuộc nước ngoài , tự cung tự cấp cho các phân đoạn mới .
"Tìm sở nghiên cứu vật liệu ."
Lạc Di khẽ gật đầu: "Được, chú liên lạc ."
Cô cũng thể nghiên cứu vật liệu, nhưng sức hạn, mỗi một phân đoạn thể dựa hết cô .
Vương Trung Nghị một chuyến đến sở nghiên cứu vật liệu, khi trở về thì tìm Lạc Di.
Lạc Di đang dẫn mân mê máy in, tay còn kịp rửa một tin đồn: "Chú gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1079.html.]
Vẻ mặt Vương Trung Nghị phức tạp: "Phó sở trưởng Hàn Kỳ ở sở nghiên cứu vật liệu đưa điều tra, trong sở loạn hết cả lên, ai cũng nơm nớp lo sợ, xảy chuyện gì nữa."
Lạc Di sửng sốt: "Hàn Kỳ? Cha Hàn Á Huy ?"
", Hàn Á Huy, là niềm tự hào của Hàn Kỳ, ngày nào cũng khen lấy khen để, đúng , là thủ khoa trong đợt thi đại học của cháu đấy, bây giờ đang đào tạo sâu ở Mỹ..." Bỗng nhiên Vương Trung Nghị giật : "Đừng là lão Hàn tham ô cho con trai học đấy nhé?"
Lạc Di mím môi: "Chắc là ."
Vương Trung Nghị giật : "Có cháu tin gì ?"
Lạc Di châm chước một hồi, chuyện cũng gì thể kể cho ông : "Trước khi cháu về nước, của Cục tình báo Mỹ dẫn theo Hàn Á Huy chặn cháu ở sân bay..."
Vừa mở đầu, Vương Trung Nghị thấy sốc: "Chờ một chút, choáng, để bình tĩnh ."
Đầu óc ông đang nhớ : "Không Hàn Á Huy đang đào tạo sâu ? Sao dính dáng đến Cục tình báo ? Hơn nữa tại chặn cháu? Không hai đứa là bạn ?"
Lạc Di kể sơ lược chuyện đó một , Vương Trung Nghị vô cùng khiếp sợ: "Cậu học tới mức hư não đúng , mà tin tưởng chiêu đó của nước ngoài."
Lại còn bán Lạc Di, đúng là điên !
Đáng tiếc nhà của đều liên lụy, Hàn Kỳ vốn là nhân viên nghiên cứu khoa học coi trọng, bề dày kinh nghiệm, là khả năng tiếp nhận chức vụ sở trưởng nhất.
Lạc Di khẽ thở dài một : "Người trẻ tuổi dễ tẩy não mà, haiz, đáng tiếc."
Vương Trung Nghị cô mà cạn lời, chẳng lẽ trẻ tuổi ? cô tinh ranh hơn bất cứ ai, là tẩy não khác.
Chuyện chỉ thể tạm thời gác , Lạc Di lấy vật liệu mà hai chuyến bay từ nước ngoài đưa tới để thực nghiệm, cuối cùng cũng hai cái máy in đa năng trong vòng một tháng.
Cô chuyện giữ lời, lấy một cái quà tặng lãnh đạo, cái còn thì mang tới viện khoa học để bọn họ sắp xếp chuyện đó.
Cô chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu, đụng tới khâu sản xuất.
Vì thế, cô cố ý chạy một chuyến, mang theo máy in đa năng, tính mở một hội thảo thuyết minh sản phẩm.