"Bà chủ quán ăn khuya cũng cố ý giội canh nóng về phía chúng , trách bà , tất nhiên, chuyện cô trách , cũng quyền hỏi."
Cô cố ý chỉ về phía bà chủ, gây họa cũng bọn họ, gây phiền phức thì cũng tìm đúng chứ.
Lạc Di lấy mấy thứ trong túi , là hai bình mạch nha, hai hộp sữa bột, còn hoa quả và một trăm tệ.
"Đây là quà an ủi, hi vọng cô sớm ngày khỏe ."
Mạch nha và sữa bột là thực phẩm dinh dưỡng cao cấp, hoa quả cũng căng mọng như nước, là đồ khó gặp.
Một phần quà như đủ nổi bật.
Làm xong tất cả những việc , Lạc Di nhẹ gật đầu chào một cái, xoay rời .
Thế nhưng chị dâu cả nhà họ Tôn bỗng cản đường cô: "Chờ chút , Tiêu Thanh Bình tới?"
Vẻ mặt Lạc Di bình tĩnh đáp: "Chúng là một thể, thể đại diện cho , tới là , tới cũng quan trọng."
Giọng cô bằng phẳng, mặt bình tĩnh, khiến khác cảm nhận sự áp lực.
Chị dâu cả Tôn gì, chút kinh sợ bảo: "Vũ Tĩnh, em gì ."
Tôn Vũ Tĩnh mất sức mở miệng: "Chị dâu đừng nữa, tiến sĩ Lạc, cô đem đồ và tiền , tự nguyện, oán hối."
Lạc Di thích giọng điệu : "Đồng chí Tôn Vũ Tĩnh, lời của cô đúng cho lắm, việc thì nên biểu dương, thương thì nên điều trị, cô cũng cần lo lắng quá, trong nước mà trị hết , sẽ đưa cô nước ngoài, chi phí gánh hết."
Cô hết lòng quan tâm giúp đỡ cô , nên gì đều cả, dung mạo của một cô gái quan trọng, thật sự còn cách nào nữa thì chỉnh dung thôi chứ .
Cô cũng đến nước , nhà họ Tôn , nên gì cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1091.html.]
Cửa đẩy nữa, một vài tiến , Tôn Vũ Tĩnh thấy thế thì lập tức giãy giụa dậy, là chủ tịch công đoàn đơn vị của bọn họ, cán bộ phụ nữ, còn lãnh đạo trực tiếp của cô .
Bọn họ đến đây thăm Tôn Vũ Tĩnh, mang theo hoa quả bánh ngọt, nhẹ giọng lời an ủi, cổ vũ cô, thái độ ấm áp như xuân.
Thấy con gái đơn vị xem trọng, Tôn vô cùng vui sướng: "Vũ Tĩnh nhà gây thêm phiền toái cho ."
Chủ tịch công đoàn ăn , cho cảm giác ấm áp như gió xuân: "Tôn Vũ Tĩnh dám việc nghĩa đáng cho chúng học tập, chúng đều cảm thấy kiêu ngạo khi vị đồng chí như ."
Ánh mắt Tôn thoáng lay chuyển, bà lấy can đảm hỏi: "Lãnh đạo, chúng thể gặp Tiêu Thanh Bình một ?"
Chủ tịch công đoàn đáp: "Tiến sĩ Tiêu bề bộn nhiều việc, lời gì chị cứ với , sẽ chuyển đạt."
Tiến sĩ Tiêu là bảo bối của đơn vị, là đối tượng bảo hộ trọng điểm, cửa luôn bảo vệ.
Mẹ Tôn quyết tâm, quyết định đánh một canh bạc: "Vì cứu mà con gái của hủy dung, giờ dễ gả cho khác, Tiêu Thanh Bình chịu trách nhiệm, mong tổ chức thể giúp mai mối một chút, cũng xem như một đoạn giai thoại."
Bà xem Lạc Di như tồn tại, cố ý gả con gái cho Tiêu Thanh Bình, đây là một chuyện đối với nhà họ Tôn bọn họ, còn thành lòng của con gái.
"Mẹ." Tôn Vũ Tĩnh thẹn túng quẫn.
Mẹ Tôn cố ý vẻ hung tợn la cô : "Câm miệng, lớn chuyện, con chớ xen mồm."
"Lãnh đạo, cũng còn cách nào khác, con gái nhà quá đáng thương…"
Chủ tịch công đoàn cau mày , bọn họ cũng quan tâm đến việc kết hôn của tiến sĩ Tiêu, nhưng tính vị cố chấp mạnh mẽ, khuyên bảo.
Hơn nữa, tối hôm qua khi xảy chuyện bạn gái của tiến sĩ Tiêu cũng ở đó.
Người bạn gái, ông cũng phá hoại tình cảm của : "Không thể , tổ chức cũng công cụ cho các lấy ơn nghĩa để ép ."
"Nói cũng đúng, lãnh đạo nguyên tắc của chính , công khai hành động." Vẻ mặt Lạc Di bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tôn Vũ Tĩnh chỉ là việc mà thôi, vô miệng các thành kẻ bỉ ổi dùng ơn nghĩa để ép ? Các hủy hoại danh tiếng của Tôn Vũ Tĩnh đến thế ? Này nào , rõ ràng là kẻ thù mới ."