"Anh với bảo an quốc gia xem, coi bọn họ tin ." Từ Lập Quân Lạc Di và Nhiếp Côn Minh quen , nhưng rõ quan hệ giữa họ đến mức nào.
Chuyên gia vui: "Sao kích động như ? Khó chịu trong lòng thì nổi giận với gì? Đâu chọc tức , bản lĩnh thì tìm Lạc Di mà trút giận."
Trút cái rắm, Lạc Di còn chẳng buồn để ý đến ai, cứ thế chạy mất dạng.
Tâm trạng Từ Lập Quân , tức giận : “Nếu nhất quyết xem dự án nghiên cứu khoa học mới của cô thì đến mức .”
Trong trạng thái căng thẳng và kiệt sức , đều giống như một cái miệng núi lửa sắp phun trào, khó để duy trì vỏ bọc bên ngoài.
Chuyên gia cũng chống lưng nên thô lỗ đáp : “Đừng giả vờ ngây thơ nữa, ai chẳng giống như ai? Chẳng các cũng kéo cô về để cô bán mạng miễn phí cho các ? cực khổ là cô còn công lao là của mấy .”
"Nói nhảm." Từ Lập Quân nổi nóng liền vung nắm đ.ấ.m qua.
Chuyên gia cũng chịu thua kém, hai lao đánh , những khác tiến lên ngăn cản, khi vô tình đánh mấy phát, họ trở nên tức giận, đánh chút do dự, cuộc hỗn loạn bắt đầu .
Cuối cùng đều thương, chạy đến bệnh viện để chữa trị, vốn dĩ là liên minh nhựa giờ đây phá vỡ .
khi loạn đánh một trận thì họ vẫn tiếp tục theo, thuyết phục Lạc Di là nhiệm vụ họ thành.
Họ chỉ thể tàu hỏa, trái là một chiếc giường , nhưng ở đó mấy ngày mấy đêm vô cùng mệt.
Không dễ gì họ mới đến Thâm Thành, đến liền tìm , thời gian để nghỉ ngơi cũng , họ kích hoạt tất cả các kết nối và liên tục gọi điện thoại để liên lạc với các bên, hết khách sạn đến khách sạn khác và phát hiện rằng chạy Quảng Thành.
Mọi đều thở dài tuyệt vọng, khổ, quá khổ , thật sự những tháng ngày trôi qua của một con .
họ rằng, đây mới chỉ là sự khởi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1117.html.]
Khách sạn Thiên Nga Trắng là khách sạn nhất ở Quảng Thành, tiếp đón vô khách nước ngoài, trong đó cả Nữ hoàng Anh.
Lạc Di ăn cái gọi là phần ăn nữ hoàng, bao gồm thỏ tiên ánh trăng, song long nghịch trân châu, yến sữa trong rừng tre, da lợn đỏ vàng, phượng hoàng bát bảo đỉnh cùng cá mú lộng lẫy.
Da lợn đỏ vàng hổ là đặc sản, lớp da giòn, phần thịt mềm, ăn ngon.
Cô gắp đồ ăn cho Ngô Tiểu Thanh: “Mẹ ơi, món sủi cảo thỏ trắng ngon lắm, ăn thử .”
Toàn bộ tiền chi tiêu dọc đường đều do Lạc Di chi trả, cô hiếm khi mới cơ hội hiếu thảo với , cho Ngô Tiểu Thanh vui mừng đến mức ngày nào cũng phấn chấn tinh thần.
Nuôi con vì lợi ích gì, nhưng thể nhận lòng hiếu thảo của con thì thật gì sánh .
"Con cũng ăn nhiều một chút, chẳng con thích ăn hải sản ? Cá mú ngon lắm, từng thấy loại cá nào như thế cả."
“Nghe là từ chuyển tới từ HongKong đó ạ.” Lạc Di chịu chi tiền, hiếm khi ngoài chơi với nên đương nhiên chơi cho sảng khoái: "Nếu cơ hội con sẽ cùng đến HongKong chơi."
Ngô Tiểu Thanh nở nụ : "Sao con gái của ngoan như chứ? Nhất định là kiếp nhiều việc nên mới một đứa con gái như con."
Lạc Di cong mày: “Ha ha ha, thì con cứu cả dải ngân hà nên mới thể con gái của cha .”
Hai con khen một lượt, bầu khí vô cùng vui vẻ.
Một giọng đột nhiên vang lên: "Lại gặp , tiểu thư Lạc, chúng duyên đó."
Hai con ngẩng đầu lên , trời ạ, đây là thiếu gia Lý Giang Nam bọn họ gặp ở Hải Thành ? Thật đáng ghét.
Lạc Di liếc phụ nữ bên cạnh , tự chủ cúi đầu tránh ánh mắt của cô: “Nói như mặt bạn gái lắm nhỉ.”
Lý Giang Nam là một tay ăn chơi xa hoa: "Chỉ là bạn gái thôi, cũng vợ".