Cậu chia tay ở đây, khó khăn lắm mới dịp gặp , mà bao lâu sắp tách .
Lạc Di xuống chiếc hộp tay , đó cũng là một chiếc đồng hồ để bàn, cô bèn hếch cằm, hạ thấp giọng: “Em định xử lí cái , cùng luôn ?”
“Có.” Tiêu Thanh Bình cũng đang ý đó, hiện giờ thứ thiếu nhất chính là tiền.
Hiệu trưởng Ngô mối quen nào đủ thiết ở thị trấn cả, cho nên Lạc Di bèn quyết định tới bệnh viện tìm bác sĩ Tống, giờ đang là giờ nghỉ trưa, bác sĩ Tống đang ăn cơm.
Lạc Di quanh, thấy ai bèn hiệu cho hiệu trưởng Ngô một .
“Bác sĩ Tống, bác nhận cháu ạ? Cháu là Lạc Di, ở thôn Lạc Gia…”
Bác sĩ Tống chỉ nhớ : “Nhận chứ, nhận , bác còn từng kiểm tra kiến thức của cháu cơ mà, cháu ốm ?”
Lạc Di bèn luôn ý đồ tới đây, còn lấy giấy khen khoe, nhờ vả mà, cần mặt dày một tí.
Bác sĩ Tống cầm giấy khen của huyện, lấy ngạc nhiên, vẫn cô bé trí tuệ hơn nhưng ngờ xuất sắc đến thế, mới học bao lâu thi giải nhất huyện .
Càng nghĩ càng cướp con bé về đồ , đây?
“Được, chờ bác một chút, bác một lát ngay.”
“Bác sĩ, hai cái lận,” Lạc Di híp mắt, chỉ sang Tiêu Thanh Bình, “Ảnh cũng , giải nhất đó.”
Bác sĩ Tống vẫn còn chút ấn tượng với Tiêu Thanh Bình, cũng nhận ngay: “Cháu Tiêu hả, ông cháu khỏe ?”
Tiêu Thanh Bình cảm kích : “Khỏe ạ, cảm ơn bác sĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-113.html.]
Bác sĩ Tống đứa ngó đứa , lòng hâm mộ vô cùng, con cháu nhà mà giỏi như thì quá.
“Hai đứa đều giỏi, nhưng trùng hợp thế, quen cùng thi, cùng tới đây một lúc?”
Lạc Di hì hì, mặt mày vui sướng: “Cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, mây tầng nào gặp gió tầng , cháu giỏi như thế, bạn cháu đương nhiên cũng là giỏi nhất .”
Cô cố ý tỏ vẻ đắc ý, miệng như hoa.
Tiêu Thanh Bình cảm thấy lòng ấm sực, bạn bè, đúng , bọn họ là bạn đó, đây thật đúng là một từ ấm áp.
Trước đây bạn, nhưng giờ thì .
Bác sĩ Tống một lúc, khi về dẫn theo hai đồng nghiệp, vẻ gia cảnh khá, cả hai đều đang đau đầu vì việc cưới xin của con cái.
Hiện giờ, kết hôn thịnh hành tặng con cháu mấy món như đồng hồ đeo tay, xe đạp, máy may gì đó sính lễ hoặc của hồi môn, đồng thời cũng cả đồng hồ để bàn, nhưng đây đều là hàng hiếm, để tìm đều tốn nhiều công sức.
Bọn họ đều tiền, nhưng mấy thứ cứ mua là mua , còn phiếu.
Vừa hai chiếc đồng hồ để bàn, họ lập tức hưng phấn tới ngay.
Trước tiên cũng nghiệm hàng , mới, xây xước gì, hai đều hài lòng.
“Hai cháu định bán thế nào?”
Giá gốc chắc chắn mua , mấy thứ đem chợ đen tối thiểu cũng gấp đôi giá mậu dịch, khi còn cao hơn.
Phiếu mua đồng hồ quá hiếm, là hạn ngạch cho các đơn vị, như bệnh viện bọn họ, mỗi năm cũng chỉ hai phiếu định mức thôi.
Lạc Di với Tiêu Thanh Bình thỏa thuận với về giá bán khi tới đây, Lạc Di : “Chúng cháu bán giá gốc, nhưng một điều kiện, đổi cho cháu ít phiếu công nghiện hoặc phiếu gạo phiếu vải.”