Anh thật sự quá lanh trí, cũng là một thiên tài, một thiên tài trong giới tài chính!
Lạc Di gõ nhẹ lên bàn hết đến khác nhịp nhàng, nhưng khiến khỏi lo lắng.
Trên thực tế, robot đạt đến thời điểm chuyển đổi quan trọng, sự đào thải truyền thống, sự trỗi dậy của các công nghệ mới nổi là quy luật tất yếu của lịch sử.
Số hàng tồn kho đều là robot truyền thống, loại bỏ ở thị trường Châu Âu và Châu Mỹ, tuy nhiên đang một làn sóng robot gia dụng thể dùng .
Chỉ cần đổi một chút về chi tiết, cấy chip sẽ hiệu quả.
Ngoài , robot ngày nay cứng cáp, nhưng thể mắt các bộ phận lắp ráp của máy, lắp ráp chúng theo ý như xếp các miếng gỗ, biến chúng thành robot với các chức năng khác .
Đây là một cách tiếp cận mới, một khi nghiên cứu phát triển , nó sẽ là một sáng kiến
mang tính cách mạng, sẽ mang vô vàn lợi ích.
Cô hạ quyết tâm, mỉm ngài Bach, nhưng lời vô cùng mạnh mẽ: " 90%, quyền quản lý thuộc về , chỉ quyền nhận hoa hồng."
Phó Thị trưởng Tăng hít một lạnh,thế thì quá đáng quá, là ông trùm tài chính, vô cùng khôn ngoan và kiêu ngạo, khả năng sắp sụp đổ.
Anh nghĩ cách giải quyết thỏa , đương nhiên bảo vệ nhà , nhưng cũng thể khiến các vị khách nước ngoài thấy khó xử.
Kết quả, ngài Bach chăm chú Lạc Di, ôn hòa thương lượng: "Có ít quá ? 30% thì ?"
Lạc Di đẩy thỏa thuận sang : "Vậy cần nữa."
Cùng lắm thì cô mua một nhà máy sản xuất robot thông qua một công ty nước ngoài, cũng là chuyện gì quá khó khăn.
Ngài Bach hiểu ý của cô, bất lực thở dài: "Được, hứa với cô."
Lạc Di chậm rãi : " sẽ để luật sư của soạn thảo một hợp đồng mới, trong thời hạn thể nuốt lời."
Nhìn sự cao thượng của cô, ngài Bach dáng vẻ điềm tĩnh điềm đạm của cô, trong lòng rung động: "Có cô hướng
gì ?"
Lạc Di khẽ mỉm : "Anh xem?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1137.html.]
Ngài Bach nhảy lên phấn khích, rằng cô là một thiên tài hiếm , nhiều mưu mô nguy hiểm.
Trong mắt khác là một tình thế c.h.ế.t chóc, cô sống chỉ bằng một sự kích thích nhẹ nhàng.
Anh chủ động đưa tay : "Hợp tác vui vẻ, Tiến sĩ Lạc Di."
Lạc Di bắt tay một cách lấy lệ, nhanh chóng rút tay : "Ăn thôi."
Ông Robert xem trọng với các công ty Robot, thị trường bão hòa, điều mà bất cứ ai tinh ý đều thể nhận thấy.
Lạc Di nguyện ý nhúng tay , nghĩa là sắp bước ngoặt.
Cô là như nào chứ? Không ngoan giống như quái vật.
"Lạc Di, cũng nắm chút cổ phần, tiền thành vấn đề."
Ông Damon cũng thua kém: " cũng nắm cổ phần, cô sẵn sàng cho bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu, giá cả tùy cô quyết định, xen việc quản lý, hợp tác với công việc của cô, thấy ?"
Giám đốc Chu sững sờ, cả đời ông bao giờ thấy kỳ lạ, hành động kỳ lạ như .
Có vẻ như sự hiểu của ông vẫn còn quá ít.
Lạc Di chút do dự từ chối: "Đây sẽ là sản phẩm thử nghiệm của , các ông đối dự án khác , thế giới nhiều dự án, cứ từ từ chọn nhé."
Hai vô cùng thất vọng, nhưng họ từng hợp tác với Lạc Di, tính cách một là một của cô, nên cũng tiếp tục quấy rầy nữa.
Tâm trạng của Fath bất an, công ty mà ngài Bach trúng thì chắc chắn sẽ nổi tiếng và giá trị trong giới, nhưng sang tay tặng cho Lạc Di, điều ý nghĩa gì?
Nhìn cách cư xử thường ngày của ông Damon và ông Robert, gã nghĩ, chẳng lẽ họ đều cho tặng gì ?
Khi nghĩ đến đây, gã cảm thấy khó chịu khắp .
Hóa , gã thua ở đây! Một lũ cáo già! Gã còn quá non!
Không , gã nghĩ cách, gã vẫn còn cơ hội.
"Lạc Di, trong các trận đấu giá gần đây nhiều thứ , cô thích cái gì, tặng cô."
Lạc Di gắp một cái chân gà mềm dẻo, ăn một cách thích thú: " đủ ."
Cô quá theo đuổi vật chất, vài bộ trang sức là đủ để mặc trong những dịp lễ, còn quần áo thì cô sẽ lo, cô hài lòng với ngôi nhà ở Phoenix Garden, cần đổi gì cả.