Cô gì thêm, hiệu trưởng An tình huống nhà cô, Lạc Di là con gái nhà thằng ba của nhà họ Lạc, từ nhỏ coi trọng, mười tuổi từng đến trường học, khi học thì học phí là nhờ tham gia các giải đấu, vô cùng liều mạng.
Lạc Di là chín năm, từng về nào, thì tình cảm bà cháu thể sâu đậm bao nhiêu chứ?
Có lẽ bà cụ khó qua khỏi nên mới về theo tập tục.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ngô Tiểu Thanh giật chạy mở, quả nhiên là Lạc Quốc Vinh.
Ông xuất phát hai con Lạc Di nhưng vòng vòng nên mới tới trễ hơn hai con họ nửa ngày.
Ngô Tiểu Thanh thấy dáng vẻ uể oải mệt mỏi của chồng thì xót trong lòng: "Đói bụng đúng ? Mau ăn một chút gì đó ."
Trên mặt Lạc Quốc Vinh lấm lem, trông mệt mỏi, mắt còn mở lên.
Lạc Di đổ một chút nước nóng trong chậu rửa mặt đưa khăn mặt cho Lạc Quốc Vinh: "Cha, rửa mặt , cha để như thế sẽ ngủ ngon , chẳng lẽ mua ghế giường mềm ? Con , đừng tiết kiệm tiền, tiếm tiền là để xài mà."
Cô cứ bầu bầu, Lạc Quốc Vinh nhịn nở nụ , con bé đang quan tâm ông đây mà.
Ông vỗ nhẹ đầu con gái: "Được , đừng càm ràm nữa, là do cha mua thôi."
Ngồi ghế cứng vài ngày lưng đau nhức, xe lửa ồn ào, cách nào nghỉ ngơi đàng hoàng .
Lạc Di chút đau lòng: "Sao cha gọi điện thoại cho con để con mua giúp cha."
Với cấp bậc như cô thì thể tìm vé giường mềm, nhưng Lạc Quốc Vinh nóng lòng về nhà nên vé gì cũng , cứ mua tính , nhưng khi lên xe lửa hội hận cũng kịp nữa , ông cũng nỡ bỏ tiền mua .
Suy cho cùng vẫn là tiếc tiền.
Lạc Di khẽ lắc đầu, nhóm cô giường mềm cả chặng đường, chỉ cần đóng cửa thùng xe là thể nghỉ ngơi đàng hoàng, một ngày ba bữa nhờ nhân viên đưa rới, ăn ngon uống .
Tiền thể giải quyết nhiều vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1152.html.]
Đã lâu Lạc Quốc Vinh gặp vợ con, thấy sắc mặt hai tồi mới yên tâm.
Ông trêu: "Lần hai con chơi lâu nhỉ, chắc thỏa mãn đúng , nhớ dắt cha theo với nhé."
"Được thôi." Lạc Di tủm tỉm gật đầu: "Con từng du lịch với cha nào cả."
Lạc Quốc Vinh ăn qua loa cho xong, còn kịp nghỉ ngơi vội vàng dẫn vợ con về quê.
Xe jeep chạy như bay đường đất lầy lội ở nông thôn, cuối cùng cũng tới trạm xá duy nhất trấn.
Trạm xá vô cùng đơn sơ, chỉ là nhà trệt với hơn mười phòng bệnh.
Mỗi phòng bệnh tám cái giường, bệnh cũng nhiều, trừ khi bất đắc dĩ chứ sẽ ai tới viện.
Từ xa, một nhà ba thấy một giọng vô cùng vang dội: " ăn canh cá lóc, món đó bổ nhất, tiền, con trai là ông chủ lớn."
Lạc Di nhướng mày, hấp hối ?
Cô kéo tay lui về mấy bước, tới gần.
Sắc mặt Lạc Quốc Vinh trầm xuống, bước nhanh phòng bệnh thì thấy bà cụ Lạc đang dựa lưng giường, sắc mặt hồng hào, tròn trịa mập mạp, xung quanh nhiều vây .
"Mẹ, bênh gì?"
Hai mắt bà cụ Lạc sáng lên, tay chân nhanh nhẹn lao tới ôm chầm Lạc Quốc Vinh, hai mắt rưng rưng như chịu nhiều ấm ức.
"Quốc Vinh, con trai ngoan, cuối cùng cũng gặp con , nhiều năm như con về thăm nào thế, nhớ con lắm, ban ngày nhớ tới đêm vẫn nhớ, nhớ tới mức đổ bệnh, còn tưởng cả đời sẽ gặp con chứ."
Hàng tháng ông chỉ gửi tiền, đến địa chỉ liên lạc cũng cho, nếu nhờ hỏi thăm thì tìm thấy .
Thật bọn họ cũng tình hình của Lạc Quốc Vinh bây giờ thế nào, nhưng thể trả nhiều phí dưỡng lão như thế thì chắc chắn là phát tài .
Lạc Xuân Vũ bên cạnh Lạc Quốc Vinh với vẻ trông mong, chú út vô dụng nhất của gã nay ăn mặc chỉnh chu, phong thái của một ông chủ .
Trong mắt của gã hiện lên sự tham lam, : "Chú ba, mấy năm nay bà nội nhớ chú tới mức sắp mù mắt , cuối cùng chú cũng chịu về, bà nội đừng nữa mà, chú ba sẽ rời xa bà nữa ."