Tất cả đều do bọn họ giở trò mới khiến con họ xa mặt cách lòng, còn bà thì vĩnh viễn cũng sai.
Bà là trưởng bối, con cháu đều theo bà , theo bà .
"Quốc Vinh , con đứa con gái ngoan mà con nuôi kìa, táng tận lương tâm , đứa con gái như thế thì ích gì? Còn bằng nâng đỡ mấy đứa cháu trai của con, bọn chúng tiền đồ thì sẽ ơn con cả đời."
Mấy năm nay Lạc Quốc Vinh ăn buôn bán nên cũng nhạy bén hơn, nhanh chóng phát hiện từ ngữ mẫu chốt: "Mẹ mẩy như thế là vì cái ? là khiến con thất vọng."
Nâng đỡ cháu trai? Vậy mà bà cũng nghĩ .
Lạc Di lạnh một tiếng, vài lúc tuổi còn trẻ nên thì khi về già cũng y chang như thế thôi.
Chẳng lẽ tưởng cô bó tay thật ?
"Cha ơi, mỗi tháng cha cho hai trăm tiền dưỡng lão, thì bác cả và bác hai thì ? Bọn họ trách cha bỏ nhiều tiền hơn, cho họ cơ hội báo hiếu đấy."
Yên phận thì cho nhiều tiền một chút cũng , nhưng nếu giở trò thì thể chiều theo .
"Cha ơi, con cha , cha là sai , cha nghĩ , cha bỏ nhiều tiền như thế, chỉ khiến bác cả bác hai khó xử mà còn ảnh hưởng đến sự đoàn kết giữa các thôn dân đấy, các cụ trong thôn sẽ chê con cháu bản lĩnh, đưa nổi hai trăm tiền dưỡng lão, còn con cái thì , sẽ ấm ức mắng cha là cách , khoe khoang gì."
"Vì sự hòa thuận vui vẻ của thôn Lạc gia, vì hạnh phúc của tất cả , vì thể diện của bác cả và bác hai, cha cứ theo quy định trong thôn, nhà khác cho các cụ một thàng mười đồng, chúng cứ cho mười lăm , ba nhà cộng cũng bốn mươi lăm, đủ để bà nội ăn uống no say ."
Cô chuyện hiên ngang, lý lẽ rõ ràng, thể bắt bẻ chỗ nào.
Bà cụ Lạc há to miệng, mặt mũi nghẹn đỏ bừng, á á á, con nhãi đáng ghét quá.
"Câm miệng, một đứa con gái như cô thì tư cách gì để xen chuyện nhà họ Lạc chúng ?" Bà cụ Lạc gừng càng già càng cay: "Cô xứng."
Lạc Di lạnh lùng châm biếm: "Hiểu , bà phụ nữ, là đồng tính nam nam nữ nữ, Lạc Xuân Vũ, còn mau tránh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1154.html.]
Lạc Xuân Vũ quát lớn: " là họ của cô, cô lời ..."
Không đợi gã xong, Lạc Di mất kiên nhẫn giẫm lên mu bàn chân Lạc Xuân Vũ một cái, còn đòi kiểm soát cô, não úng nước đúng .
Lạc Xuân Vũ chỉ cảm thấy cơn đau dâng lên, khỏi ôm chân kêu gào thảm thiết: "Á á á."
Lạc Di hất tóc, để hai từ: "Rác rưởi."
Cô đẩy Lạc Xuân Vũ nghênh ngang rời , để những mắt.
Bọn họ xem cô là thì cớ gì cô xem bọn họ là chứ? Cô ngốc như .
"Mẹ ơi, chúng thôi, để cha tự xử lý, một đàn ông trưởng thành thì quản lý những thích chỉ gây cản trở một cách khoa học."
Ngô Tiểu Thanh chần chờ một chút, cũng tới đây , chào hỏi tiếng nào bỏ thì ?
Bà về phía Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh phất tay với bà, hiệu hai con họ cứ về .
Mẹ ông giỏi nhất là mẩy, vợ con yếu ớt như thế, lỡ như khiến bọn họ thường thì ?
Dưới sự tẩy não ngừng của Lạc Di trong mấy năm qua, tư tưởng của Lạc Quốc Vinh càng ngày càng thoáng, cảm thấy việc phục vụ cha chồng là nghĩa vụ của phụ nữ, ngoài dạy con cũng sự lựa chọn duy nhất của phái nữ.
Bà cụ Lạc sinh ông , ông trách nhiệm dưỡng lão nhưng còn Ngô Tiểu Thanh thì nghĩa vụ , Lạc Di thì càng .
Nói một câu khó thì trừ khi nhà họ Lạc c.h.ế.t hết, mới đến phiên Lạc Di nuôi bà .
Ngô Tiểu Thanh vốn đang thấy tức vì dính chiêu trò của bà cụ, nhưng sự quan tâm của chồng khiến bà cảm thấy ấm áp, bà nắm tay con gái rời .
Tiểu Di là chuyện lớn, cần xen mấy chuyện thị phi .
Lúc hai con rời khỏi bệnh viện còn cố ý tìm bác sĩ, bà cụ Lạc lớn tuổi nên chỗ khó chịu, chỗ đau thôi chứ gì nặng, nghỉ ngơi cho khỏe là .