Khóe miệng của Lý Thanh Bình giật giật: “Chú Quốc Vinh, tất cả đều học sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, cộng là chín năm giáo dục bắt buộc.”
“Nói vớ vẩn, Tiểu Di nhà chú chỉ học hai năm tiểu học, hai năm trung học cơ sở, hai năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, cộng mới mười năm.” Lạc Quốc Vinh lớn tiếng khoe khoang: “Tiểu Nhiên nhà chú học ba năm tiểu học, hai năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, cũng chỉ mười hai năm. Đều là , cháu học tận chín năm mà ngay cả trung học phổ thông vẫn nghiệp ? thật là quá ngu ngốc.”
Trong lòng của Lý Thanh Bình như hàng vạn sự đả kích, nhưng vì tiền, cô kiên cường : “Con nhà chú là trường hợp đặc biệt, chúng cháu là bình thường, chú Quốc Vinh , chú thật phúc, những đứa con ưu tú như .”
Cô khen tặng vài câu, đó đổi giọng : “Có điều vì Lạc Di tới ăn cơm ạ? Cô học lên đại học thì chướng mắt nhà , , tuổi của chúng cháu chênh lệch bao nhiêu, lẽ là nhiều tiếng chung, để cháu khuyên cô .”
Lạc Quốc Vinh vui, con cái là vảy ngược của ông , ai chúng một câu thì ông sẽ lập tức trở mặt với bọn họ. “Có lẽ? Cháu tiếng Anh ?”
Lý Thanh Bình chút mơ hồ: “À, cháu .”
Lạc Quốc Vinh tiếp tục hỏi: “Cháu tiếng Latin ?”
Lý Thanh Bình cũng từng qua tiếng Latin: “Không .”
“Cháu tiếng Nga ?”
“Không .” Lý Thanh Bình phát điên, tại cô những thứ ? Cô từng công ở Thâm Quyến, cũng coi như trải qua việc đời, luồn lách quyến rũ đàn ông ? Học ngoại ngữ cái gì? là bệnh.
“Cháu tiếng Pháp ?”
“Không .”
“Cháu máy tính ?”
Lý Thanh Bình vẻ mặt hoảng hốt: “Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1162.html.]
“Cháu dự án nghiên cứu khoa học ?”
“Không ạ.” Mẹ nó, cô chỉ là một nghiệp trung học cơ sở thôi!!!
Lạc Quốc Vinh giống như một tên ngốc : “Những thứ Tiểu Di nhà chú đều , con bé sẽ thể nào tiếng chung với đứa ngốc cái gì cũng như cháu .”
Lý Thanh Bình tức hộc máu, thể bắt nạt khác như thế, đây là loại đàn ông gì .
Cô đả kích phần tàn nhẫn, cảm giác bản vô dụng.
Bà cụ Lạc đột nhiên nhảy : “Thanh Bình sai, Lạc Di lông cánh cứng cáp , ngay cả trưởng bối cũng thèm để mắt, đơn vị của nó nếu nó là như , sẽ còn giữ nó ?”
“Tiểu Di đối với cha sinh và nuôi dưỡng con bé hiếu thuận, còn những trưởng bối khác thì coi như xong, con bé nghĩa vụ , pháp luật cũng quy định .” Lạc Quốc Vinh thâm ý bà cụ Lạc : “Dù , cũng bà nội ruột của con bé, những lời qua lúc đều quên ?”
Bà cụ Lạc đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện lâu như con còn nhớ chứ? Là hươu vượn, già cả hồ đồ , con đừng so đo với .”
“Con sẽ nhớ cả đời.” Năm đó lúc Lạc Quốc Vinh rời bọn họ trở mặt, mấy năm nay cũng hề lui tới, tình cảm càng phai nhạt. “Cơm cũng ăn xong, con , mỗi tháng con đều sẽ gửi về hai mươi lăm đồng, yên tâm .”
Cả nhà họ Lạc đều nóng nảy, như ? Hai trăm đồng lúc thể cho cả nhà bọn họ bữa nào cũng ăn thịt, còn thể trợ cấp cho con cháu trong nhà, cuộc sống gia đình của bọn họ trôi qua thoải mái.
Hai mươi lăm đồng thì thể ? Chừng đó chỉ đủ cho bà cụ Lạc mỗi ngày ăn cơm trắng, một tuần ăn thịt mấy mà thôi.
Ừm, bọn họ nổi lòng tham, bữa nào cũng chỉ ăn khoai lang.
“Không , Quốc Vinh, con thể đối xử với như , là ruột của con mà.”
“Con nhặt, điều con sẽ quên.” Lạc Quốc Vinh lên, vẻ mặt cực kì lạnh lùng: “Tự chăm sóc bản cho , việc gì thì đừng tới tìm con.”
Bà cụ Lạc vô cùng hoảng loạn: “Nếu con dám bước khỏi cánh cửa một bước, thì sẽ lập tức treo cổ ở cửa, để cho tất cả đều phỉ nhổ con là đứa con bất hiếu.”