Ngô Hải Hy tới, thấp giọng : "Lạc Nhiên, rốt cuộc chị gái của lợi hại tới mức nào?"
Ánh mắt Lạc Nhiên sáng ngời, tràn đầy ngưỡng mộ: "Trong lòng , chị là vô địch."
Ngôi nhà cấp bốn cổ kính đèn đuốc sáng rực, nhà họ Vương lẳng lặng dùng bữa tối, nơi nào lộ vẻ im lặng, kìm nén bất an.
Bà cụ Vương ghế chủ, nhíu mày, khẩu vị gì.
Hi vọng lớn nhất cả đời của bà là đứa con trai Vương Trung Nghị , bà trông ông càng thêm vẻ vang, càng thêm vinh dự, mẫu quý nhờ con.
, ai thể ngờ một ngày như thế.
"Trung Nghị, con van cầu cả con , bảo nó sắp xếp cho con một chức vụ chút. Nó là chủ nhà họ Vương, khi qua đời cha con giao nhà họ Vương cho nó, nó trách nhiệm chăm sóc con."
Vương Trung Nghị vẫn giữ im lặng.
Bà cụ Vương con trai gầy gò, cảm thấy tức xót: "Con tiện mở miệng, thì ."
"Mẹ đừng ." Cuối cùng Vương Trung Nghị cũng mở miệng: "Đều do con rõ, thể trở là may mắn lắm , cả hai đều bỏ nhiều công sức. Bây giờ lui cũng , ít nhất cả nhà chúng vẫn bình an vô sự."
Vương Tích Văn mím môi một cái, lén lút chị gái gầy như que củi, dám lời nào.
Anh cũng mắt như mù, thế mà xem kẻ khốn nạn thành , vẫn luôn gọi một tiếng rể.
Tên chỉ hại chị gái , còn gài bẫy cha , vốn cha đang một tương lai tươi sáng, nhưng giờ đây...
Bà Vương bình tĩnh, từng trải qua cảm giác hoảng sợ lúc chồng mời điều tra, giờ bà cảm thấy chỉ cần bình an là may mắn .
Không còn tính toán, còn sóng ngầm lặng lẽ dâng trào, sống một cuộc sống chân chân thực thực cũng tệ.
bà cụ Vương thể cam tâm cho ? Từ khi chồng qua đời, bà cảm nhận sự chênh lệch cực độ, bây giờ con trai thành thế , bà cũng dám bước khỏi cửa nhà.
Chẳng dễ gì bà mới chen chân vòng tròn , chỉ mong con cháu chính trường thịnh suy.
"Con còn đến năm mươi tuổi, đương độ trẻ trung khỏe mạnh là độ tuổi nhất đời , thể lui xuống ? Không , nhất định , đồng ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1190.html.]
, bà đồng ý thì gì?
Nguồn lực giao thiệp của nhà họ Vương đều giao tay con trai trưởng nhà họ Vương, một quả phụ như bà chỉ là một vật trang trí, lời tác dụng.
Hết cách , ai bảo bà thực quyền, bán mặt mũi cũng nhận gì.
Đời hiện thực thế đấy.
Vương Trung Nghị mặt đổi sắc dùng bữa xong xuôi, lên, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
Mọi thoáng chốc sửng sốt, giờ , ai còn đến cửa chứ?
Từ khi nhà họ Vương xảy chuyện, khách đến ngày càng thưa thớt, nếm đủ tình đời ấm lạnh.
Bảo mẫu cầm một chiếc túi lớn đến, đưa mặt Vương Trung Nghị.
Thân gửi đoàn trưởng Vương.
Năm chữ to quen thuộc khiến Vương Trung Nghị choáng váng, bà Vương bu : "Này là gì thế? Mở xem."
Thấy chồng bất động, bà tự tay mở cái túi , a, đậu phụ khô mứt hoa quả bánh ngọt Tô Châu, lá hồ Tây bột củ sen Hàng Châu, vịt ướp muối Vân Cẩm Nam Kinh, bánh quy cánh bướm giòn Thượng Hải, bánh quế Cao Kiều, mứt lê, bánh gà Quảng Đông với đồ sấy vân vân.
Bà khỏi choáng váng hỏi: "Này là đặc sản khắp vùng miền, lòng quá , ai tặng ?"
Khi bọn họ ngã xuống vực sâu, tất cả đều dồn dập phủi sạch quan hệ, từng quan hệ giờ cũng lui tới nữa, bà thể hiểu , nhưng mặt tâm trạng vẫn cảm thấy khó chịu.
Có đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi thế khiến bà vui vẻ.
"Là Lạc Di." Mắt Vương Trung Nghị hiện lên đôi phần ấm áp, cô vẫn cứ thích ăn như .
Bà cụ Vương lạnh một tiếng: "Tặng ba cái thứ đồ ăn đáng tiền, ai mà thèm."
Bà ý kiến với Lạc Di, cảm thấy chính Lạc Di là liên lụy đến con bà . Hơn nữa, Lạc Di cũng cực kỳ tôn trọng bà , xưa nay chẳng thèm liếc lấy bà một cái.
Không chút lễ phép!
Bà Vương chút khó chịu đáp: "Mẹ, đây là tấm lòng thành hiếm thấy của , nhà chúng gặp khó khăn , đừng đắc tội khác nữa."