Ngô Tiểu Thanh sờ lên mặt con gái, trong lòng vui buồn, cảm xúc phức tạp: "Đẹp lắm, , con gái là nhất."
"Hihi, con chụp hình chung ."
Ông cụ Tiêu và Lạc Quốc Vinh đang bận tiếp đãi khách ở bên ngoài, ông cụ Tiêu rạng rỡ : "Quốc Vinh , chú thể lên ? Người còn tưởng chú đồng ý cuộc hôn nhân đấy."
Lạc Quốc Vinh thật sự nổi, chỉ cần nghĩ đến đứa con gái bé nhỏ mà yêu thương hơn hai mươi năm khác cướp , liền cảm khó chịu trong lòng.
"Cháu ."
Ông cụ Tiêu tức giận trừng mắt ông: " thật hiểu, vẫn sống trong cùng một tiểu khu, ở ngay mí mắt chú, chú còn hài lòng chuyện gì?"
Hai gia đình từ lâu thiết như một gia đình, ăn uống đều là ăn cùng .
Lạc Quốc Vinh vô cùng buồn bực: “Bác hiểu cảm giác khi gả con gái .”
Ông cụ Tiêu vỗ vai ông : “Chú nghĩ như thế , khi hai đứa nó lấy , chú những mất một đứa con gái mà còn thêm một đứa con trai, nhà chúng yên , chỉ hai ông cháu, nhiều chuyện thị phi."
Ông đang hết lời khyên bảo Lạc Quốc Vinh thì ở phía bên , Lạc Nhiên mặc bộ âu phục chỉnh tề bên cạnh Tiêu Thanh Bình.
"Anh Thanh Bình, mà đối xử với chị em là em đánh ngã xuống đất đấy."
Tiêu Thanh Bình hôm nay mặc một bộ âu phục đặt may, trông cực kỳ tuấn tú, nở nụ rạng rỡ: "Em đánh ."
"Anh..." Lạc Nhiên tức giận, cần một rể như thế !
Tiêu Thanh Bình em vợ đang tức giận, : "Anh đánh chị của em, thế nên em nên lo là nếu chị gái em bắt nạt thì thế nào?"
Lạc Nhiên bình trở , vui mừng khôn xiết: "Hahaha, quá ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1197.html.]
Tiêu Thanh Bình giật giật khóe miệng: "Nhóc con, em cũng chút tiêu chuẩn kép quá , dù gì thì chúng cũng cùng lớn lên, em gọi là trai hơn mười năm đấy."
“Có thể so ?” Lạc Nhiên tự tin : “Chị gái em là chị ruột, nhưng ruột, khuỷu tay xoay trong* mới hợp khoa học.”
*Khuỷu tay xoay trong: nghĩ đến quyền lợi của nhà chứ ngoài.
Tiêu Thanh Bình dở dở , sớm đac tình cảm của hai chị em họ thực sự : "Thằng nhóc , , chào hỏi với lãnh đạo của đơn vị em."
Bởi vì nhiều khách nước ngoài nên chào hỏi giám đốc Chương , từ sáng sớm giám đốc Chương dẫn một nhóm cấp đến giúp họ tiếp đãi khách nước ngoài.
Những vị khách nước ngoài đều quyền thế, địa vị xã hội nhất định, nếu tạo quan hệ với hạ thì cũng sẽ lợi cho đất nước.
Lạc Nhiên yên nhúc nhích: "Không, , , em ."
Tiêu Thanh Bình hiểu, thằng nhóc kẻ hèn nhát: "Em sợ cái gì?"
“Em sợ.” Lạc Nhiên mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Em dựa hào quang của chị gái .”
Các mối quan hệ của chị gái là của chị , dùng nó.
"Nghĩ cái gì thế?" Tiêu Thanh Bình chút cạn lời, em vợ chút ngây thơ, là một đứa trẻ bảo bọc chu đáo, từng xã hội vùi dập.
“Đơn vị đó của các em năng lực còn thể hiện, những chỉ hại em, mà còn hại đến lợi ích quốc gia, bọn chỉ thể đảm bảo em sẽ bắt nạt, còn về việc em gì thì xem năng lực của em."
Lạc Nhiên xong thì cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhiều khách nước ngoài đang mặt tại hội trường, khỏi mỉm : “Thật chị em nhà ngoại giao cũng xuất sắc.”
Là một nhà ngoại giao giỏi.
"Còn cần em ? Kỹ năng giao tiếp của cô vượt xa những khác" Tiêu Thanh Bình mỉm tự hào: "Đầu óc và thủ đoạn ai sánh bằng, em nên học hỏi chị ."
Lạc Nhiên khẽ cau mày, lúc nhỏ hai chị em họ thiết như hình với bóng, nhưng khi đến Bắc Kinh bận rộn việc học hành, đó Lạc Di du học, vô tình khiến hai chị em trở nên xa cách hơn.
"Chị bận như , gặp chị một cũng khó."