Các vị khách nước ngoài cũng nhập gia tùy tục, uống xong rượu mời tặng phong bì đỏ, cảm thấy thú vị.
Chiếc phong bì màu đỏ của ông Robert phồng lên, cũng bên trong nhét bao nhiêu, Lạc Di cũng xem mà tiện tay nhận lấy.
"Ăn, uống vui chơi cho vui nhé."
Ông Robert mỉm : “ đặt lịch ngày mai, ?”
Những khác trợn trắng mắt ông cũng lượt theo, biểu thị rằng họ cũng chơi cùng.
Lạc Dỉ vô cùng cạn lời, đời của cô kết hôn một , chẳng lẽ dành thời gian cho chồng mà bồi mấy chơi ?
“Đám cưới của diễn trong ba ngày nên chỉ thể ăn bữa cơm với thôi.”
“Được ."
Khi Tiêu Thanh Bình kính rượi thầy hướng dẫn và giáo sư của , lừa gạt nữa mà uống một ly rượu vang, còn về phần Lạc Di, cô cầm ly Sprite khắp nơi chúc rượu với lí do uống.
Người khác cũng dám miễn cưỡng ép buộc cô.
"Thầy ơi, em sắp xếp cho một chuyến du lịch năm ngày ở thủ đô, mỗi ngày đều xe buýt đợi ở ngoài khách sạn, chơi vui vẻ nhé."
Cô bao ăn bao ở bao chơi, cả phương tiện và hướng dẫn viên du lịch đều sắp xếp đấy.
Mấy bàn đều là giáo sư và nhà của Đại học Harvard, cũng khá đông, do hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, đại học Bắc Kinh và ông Mạc tiếp, hai bên trò chuyện vui vẻ.
Ông Mạc cìn trò chuyện với giáo sư Johnson về những chuyện thú vị của Lạc Di, hai trò chuyện ăn ý, thậm chí còn bắt đầu thảo luận về các vấn đề hợp tác liên quan.
Mọi đều vui vẻ, Lạc Di thật sự chu đáo, cô bao cả vé máy bay đến đây, tiền là chuyện nhỏ, tấm lòng mới là khó mà .
Trong mắt giáo sư Johnson tràn đầy sự quý mến, ông cảm thấy thể diện: “Trong những học sinh mà từng dạy, em là thông minh nhất, cũng là bụng và ân cần nhất”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1202.html.]
Lạc Di hi hi gật đầu: “Không sai, em chính là một đứa trẻ bụng như .”
Cách đó xa, khóe miệng đám Joe giật giật, những lời mà cô cũng ?
Phu nhân Vương nhẹ nhàng đẩy chồng một cái : "Trung Nghị, hôm nay ít quen đến đây, chuyện với ."
Đây là một dịp xã giao bao nhiêu, là những nhân vật m.á.u mặt, ánh rực rỡ.
Vương Trung Nghị khẽ lắc đầu: “Anh bây giờ điệu thấp, tiếp tục điệu thấp."
Ông khả năng thăng tiến, như thế cũng , cần xã giao.
Mặc dù phu nhân Vương thấy thất vọng nhưng cũng cách nào ép buộc ông : “Không ngờ Lạc Di và Tiêu Thanh Bình mạng lưới quan hệ như thế , lúc bình thường thật ,em còn tưởng với cái tính hằn học của Lạc Di thì bạn bè."
“Nó cần bạn bè.” Vương Trung Nghị nhàn nhạt : “Là khác cần nó.”
Với tài năng của Lạc Di cũng đủ để chèo chống cả viện nghiên cứu, cô cần sắc mặt khác.
Thiên tài thì cần bạn bè.
Người bình thường theo thể kịp bước của cô, may mắn là cô Tiêu Thanh Bình, cô đơn độc.
Phu nhân Vương Lạc Di đang trò chuyện vui vẻ trong đám Tiêu Thanh Bình trai tuấn tú, trong mắt đầy sự ghen tị: “Khi nào thời gian rảnh thì hỏi Lạc Di xem cô còn quen thanh niên trẻ trai tài giỏi nào , giới thiệu cho Thiên Du một , mắt của cô hơn ."
Chỉ cần Tiêu Thanh Bình là khẩu vị của Lạc Di.
Vương Trung Nghị: “...”
Kính rượu xong một vòng, Lạc Di mệt, bụng đói cồn cào, Tiêu Thanh Bình thầy hướng dẫn của gọi đến hỏi chuyện, Lạc Di lẻn về chỗ , trái , là đồ thừa.
Một mâm đưa tới, đó một bát hoành thánh hấp, một đĩa thịt om, một đĩa rau xào: "Chị Lạc Di, em bê từ trong bếp đó , chị mau ăn ."
Là một cô gái xinh , tên ban đầu là Tăng Đình Đình nhưng đổi tên thành Lê Đình Đình.
Cô là bạn cùng lớp của Lạc Nhiên, cũng là nửa học trò của ông cụ Tiêu, hai ngày nay cô đều ở bên cạnh ông cụ Tiêu để chăm sóc ông .