"Chúng chỉ là suy đoán, thể linh tinh nếu chứng cứ." Nhiếp Khôn Minh cũng suy nghĩ của : "Hơn nữa, ông Tiêu tuổi cũng cao, trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu thăng trầm mà ông vẫn bảo vệ nhà họ Tiêu yên bình, chuyện đơn giản như cháu nghĩ .”
Lạc Di chỉ là quá quan tâm đến nhà của nên khó tránh suy nghĩ nhiều.
Nhiếp Khôn Minh dậy định rời , nhưng đột nhiên nhớ một chuyện: " , cái tặng cho cháu, quà chúc mừng."
Ông ném đồ xuống rời , Lạc Di tỏ vẻ bối rối, ông tặng ?
“Chị, chị ơi.” Giọng Lạc Nhiên truyền từ bên ngoài.
“Chị ở đây."
Lạc Nhiên đẩy cửa : “Mấy bạn của chị là ngoài dạo, cha bảo chị qua đó.”
Được , Lạc Di thu dọn ngoài, cô thấy em trai ở cửa liền nhét hộp gấm cho , : “Cầm giúp chị.”
"Vâng ạ."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, về phòng nghỉ ngơi mà ngoài chơi, Lạc Di ngăn cản, cô sắp xếp vài chiếc xe buýt và hướng dẫn viên du lịch cho họ, đồng thời bảo họ về sớm, buổi tối còn tiệc khiêu vũ.
Mọi đều nơi để , việc đều sắp xếp thỏa, Lạc Di thở phào nhẹ nhõm, ở cửa bầu trời.
Một giọng đột nhiên vang lên: "Lạc Di."
Lạc Di thu dòng suy nghĩ vẩn vơ, cô đầu , là Trình Vận cùng hai cô con gái của bà đang cách đó xa, nhưng vì bảo vệ ngăn nên bọn họ thể qua .
Lạc Di chậm rãi tới, cô : "Phu nhân Thạch cũng ngoài chơi ạ? Bác thể đến Vạn Lý Trường Thành và Tử Cấm Thành, thử đồ ăn nhẹ của mấy cửa tiệm trăm năm tuổi xem giống hương vị lúc ? Thành phố Tứ Phương đổi nhiều, đáng để xem."
Trình Vận cô thật sâu, thoạt giống như một cô gái xinh đầu óc, nhưng thật khó đối phó.
Bà khẽ cau mày, vẻ vui: "Cháu đây là nhận chồng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1204.html.]
Trăm tính nghìn tính, nhưng ngay cả hội trường đám cưới cũng .
Lạc Di thờ ơ nghịch tay, cô nở nụ rạng rỡ: “Bác đùa , cháu là phụ nữ coi chồng là trời, việc đều theo chồng, nếu cháu tự ý chủ sẽ khiến chồng vui, bác cũng vui , ?
Tiêu Thanh Bình nhận bà , còn gọi bà là thì cô can thiệp gì?
Những lời quả thật quá đỉnh, đám vệ sĩ bên cạnh cô vớ vẩn một cách nghiêm túc thì khỏi bật .
Lạc Di là coi chồng là trời ? Đây là chuyện hài hước nhất mà họ từng .
Trình Vận gì, bà cảm thấy mở sai cách, khởi đầu suôn sẻ.
Cô gái trẻ bên cạnh cạnh bà chế nhạo: "Coi chồng là trời? còn tưởng phụ nữ ở đại lục vô pháp vô thiên, tôn trọng lớn hơn đấy."
Đây là đang chỉ gà mắng chó , Lạc Di nhàn nhạt liếc cô một cái: "Xem cô gì về chúng cả, chân thành khuyên cô một câu, nên nhiều sách , sách thể mở mang đầu óc, cho cô thông minh hơn."
Mặt cô gái trẻ đỏ bừng, là đang tức giận đang hổ: "Cô dám em chồng như ..."
Cô thì tính em chồng gì? Cho dù là thật, Lạc Di cũng cần.
"Thời tiết hôm nay lạnh, ăn chè là hợp lý nhất, thôi, chúng bếp xem xem."
Cô từ từ rời , coi bọn họ gì.
Cô gái trẻ bước tới ngăn cô rời , nhưng chạm Lạc Di, cô tức méo mồm: "Mẹ, bảo trai con đá cô , cô xứng."
Trình Vận Lạc Di đang dần xa với đôi mắt vô cùng thâm sâu.
Lạc Di nhào lòng Tiêu Thanh Bình, hai tay ôm lấy eo , cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui, miệng chu , bày dáng vẻ dễ thương.
Tiêu Thanh Bình vốn còn đang hoảng cuộc chuyện với Nhiếp Khôn Minh, nhưng thấy cô như thế , cũng để ý đến tâm trạng của nữa.
"Sao ? Ai em vui? Anh đánh đó."