Lạc Di vô cùng tủi : “Bà Trình Vận tự nhận là chồng của em, cô gái bên cạnh bà cũng tự nhận là em chồng của em, bảo em phục vụ bọn họ, em từ chối thì ly hôn với em, như ở trong ngày đại hỉ của là ý gì? ? Cố ý ?"
Cô tố cáo một lượt, hehe, gây rắc rối cho cô, thì xem xem xứng đối thủ của cô .
Cô thèm chơi với những đó, mấu chốt ở việc Tiêu Thanh Bình nghĩ thế nào.
Kết hôn với Lạc Di là chuyện mà Tiêu Thanh Bình luôn mơ ước, cố gắng trở nên hảo nhưng cuối cùng phá hỏng, cảm thấy vui: "Phục vụ bọn họ? Mơ quá, đừng để ý đến mấy vớ vẩn đó."
Câu của đích xác là ‘mấy vớ vẩn’.
So với cái gọi là tình con thì quan tâm đến những xung quanh hơn, ông nội và Lạc Di mới là quan trọng nhất trong cuộc đời .
Về phần ruột từ trời rơi xuống , rõ mục đích của bà là gì, những gì bà trải qua cũng là một bí ẩn, thậm chí còn khả năng là phần tử nguy hiểm.
Anh tin Lạc Di tập kích ở quê nhà, chuyện bất an, lo lắng những đến đây là vì Lạc Di.
Anh bảo vệ vợ yêu của !
Lạc Di mỉm , kiễng chân lên hôn : “Em chỉ cần lúc nào cũng luôn ở bên cạnh em, cùng vượt qua tất cả sóng gió.”
“Được.” Tiêu Thanh Bình bản chất là một lạnh lùng, nhưng dốc hết sự nhiệt tình cả đời cho một Lạc Di.
Lạc Di nhếch khóe miệng, cô ngọt ngào, chỉ cần đồng lòng với cô, hai con sẽ thể gây sóng gió gì.
Trình Vận tìm Tiêu Thanh Bình để chuyện, nhưng bà phát hiện rằng, tìm là một việc dễ dàng.
Cũng , hỏi khách sạn thì bọn họ hỏi một ba.
Bà gõ cửa từng phòng để tìm nhưng nhân viên khách sạn ngăn , cho phép bà quấy rầy khách.
Bà đề nghị thủ tục nhập phòng nhưng từ chối khéo bởi vì khách sạn hết phòng.
Còn thể thế nào nữa? Chỉ một cách ngu ngốc đó là đợi ở sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1205.html.]
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bà như tượng, hai cô con gái bên cạnh thì thể yên nữa.
Một tên là Thạch Thủy Thanh, là riêng của chồng bà, còn tên là Thạch Thủy Dao, con ruột của bà .
Thạch Thủy Thanh sốt ruột dậy: “Cháu ngoài dạo.”
Cô rời , Thạch Thủy Dao mới gần nhỏ: "Mẹ ơi, con là phụ nữ đó giấu ?"
Trình Vận khẽ cau mày: "Đó là chị dâu con, ăn tôn trọng chút."
Thạch Thủy Dao vui: "Mẹ, thể đối xử quá với con dâu, tránh để cô trèo lên đầu chúng , quan trọng nhất là cho về phía chúng ."
"Mẹ tự tính toán."
Thạch Thủy Dao đảo tròng mắt, trong lòng nảy lên một tính toán nhỏ: "Mẹ, tiệc cưới tốn nhiều tiền, mấy bộ vát của Lạc Di trị giá nhiều tiền, cũng lấy tiền ở ?"
Trình Vận cô thật sâu, chút thất vọng, "Đừng nông cạn như ."
Thạch Thủy Dao vểnh môi lẩm bẩm một câu, nhưng dám gì thêm.
Mặc dù cô là con gái duy nhất của Trình Vận nhưng từ nhỏ cô sợ .
Không qua bao lâu, hoàng hôn dần buông xuống, khách khứa lượt trở về, trò chuyện lên lầu, nhưng cuối cùng vẫn thấy bóng dáng của Lạc Di và Tiêu Thanh Bình.
Trình Vận chặn mấy vị khách , bà mỉm lịch sự hỏi: "Xin hỏi các cháu là khách tham dự hôn lễ của Tiêu Thanh Bình và Lạc Di ?"
Đó là mấy trẻ tuổi của viện nghiên cứu, , Mạc Cẩm Tú trả lời: " , chuyện gì ạ?"
"Xin hãy giúp với Tiêu Thanh Bình, là đang đợi thằng bé ở sảnh chính, tên là Trình Vận."
Mạc Cẩm Tú bà mấy cái vui vẻ đáp: “Được ạ.”
Trình Vận mấy khuôn mặt trẻ tuổi, mỉm dịu dàng: “Bữa tiệc kết thúc, các cháu vẫn tan?”
“Tối nay còn vũ hội chúc mừng.” Mạc Cẩm Tú : “Thật ngại quá, chúng cháu đây.”