Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1207

Cập nhật lúc: 2025-03-29 13:12:23
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc Di ấn nhẹ xuống tay , đáng thương : “Em đói .”

Được , thể để vợ đói , Tiêu Thanh Bình bế vợ phòng tắm, nán trong phòng tắm hơn một tiếng mới ngoài.

Khách sạn hai phòng ăn, một phòng ăn Trung Quốc và một phòng ăn phương Tây, Lạc Di ăn đồ ăn Trung Quốc nên cô gọi một vài món cô yêu thích.

Tiêu Thanh Bình rót một tách nóng đưa cho Lạc Di: “Nóng, uống chậm thôi.”

Lạc Di ngửi ngửi, là Mao Tiêm: "Trà ngon."

Cặp đôi mới cưới trong mắt chỉ , liếc mắt đưa tình, ngọt ngào thể tả.

Một giọng vang lên từ cách đó xa: "Thanh Bình."

Là Trình Vận, hôm nay bà mặc một bộ đồ phong cách Chanel, phối với một chiếc dây chuyền ngọc trai biển, trông thanh lịch, nhưng đôi mắt bà thâm quầng, giấu sự mệt mỏi.

"Mẹ thể xuống, cùng ăn bữa cơm ?"

Tiêu Thanh Bình cau mày : “Mời phu nhân Thạch .”

Sắc mặt Trình Vận đổi mấy : "Thanh Bình, con vẫn chịu nhận ? Năm đó cha bất đắc dĩ nên mới bỏ con , nếu cha rời thì chỉ còn con đường chết..."

, đôi mắt cũng đỏ hoe, tâm trạng của Tiểu Thanh Bình đột nhiên trở nên tồi tệ.

"Hôm nay là tân hôn của cháu, cháu mấy chuyện , phu nhân Thạch đến là để du lịch ? Chúc bác chơi vui vẻ."

Cách gọi phu nhân Thạch Trình Vận như đứt từng đoạn ruột: "Mẹ đến đây là để gặp con, những năm qua nhớ con, con trai ."

Tiêu Thanh Bình chằm chằm bà , trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Hôm qua bác mới nhập cảnh liền trực tiếp chạy đến đây, báo tên tìm cháu, cháu chỉ hỏi, mà bác ?”

Trình Vận đau xót trong lòng: “Mấy năm qua vẫn luôn nhờ hỏi thăm tin tức của hai ông cháu con, thật đây hỏi thăm , nhưng dám quấy rầy con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1207.html.]

"Lần là do tình cờ tin con kết hôn từ một thương nhân Đài Loan nên hỏi thêm vài câu, vốn dĩ..." Trình Vân ngẩn ngơ khuôn mặt Tiêu Thanh Bình, như thể thấy đàn ông nho nhã đó: "Mẹ mặt mũi nào để gặp con, nhưng ngày kết hôn sự hiện diện của cha thì thật còn cách nào thể nổi, thế nên mới lấy hết can đảm để đến đây, đáng tiếc..."

Bộ dạng kìm ném nước mắt của bà đáng thương.

“Mẹ vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó chôn biển cùng với cha con thì lẽ là một kết thúc nhất.”

bi thương, buồn.

Tiêu Thanh Bình rũ mắt xuống, Lạc Di nhẹ nhàng nắm tay , ngầm an ủi.

Bầu khí nặng nề, Trình Vận lau khóe mắt, tâm trạng cũng dịu : "Mẹ ý gì khác, chỉ gửi cho con một lời chúc phúc, con trai, chúc con một đám cưới hạnh phúc."

Lạc Di nhướng mày, như , lời thật thú vị.

Nghe đầu thì gì khác lạ, bà liên tục chúc phúc cho con trai nhưng trọng điểm là chúc phúc cho con trai .

Thông thường khi chúc phúc cho các cặp đôi mới cưới thì đều là ‘chúc hai một đám cưới hạnh phúc’.

Thái độ cũng thật đáng để suy ngẫm.

Tiêu Thanh Bình ngẩng đầu lên, giọng cực kỳ trầm.

“Bác ông cháu chúng lúc đó sống vất vả thế nào ? Ăn đủ no, mặc đủ ấm, , bạn bè. Có mấy suýt thì chịu đựng nữa. Cuối năm đó, gió lạnh thấu xương, ông nội ngã xuống tuyết, đỡ ông nội lên , tiền, cũng tìm ai giúp đỡ, khoảnh khắc đó tuyệt vọng đến mức đồng quy vu tận với thế giới .”

"Là Lạc Di ngang qua cứu chúng , chúng chính là quen như đấy."

Anh luôn nhớ mãi cảnh tượng đầu tiên họ quen , giờ bao giờ quên.

Trình Vận sửng sốt, cơ thể khẽ run, đôi môi run lẩy bẩy.

Mắt Tiêu Thanh Bình đỏ hoe: "Cô chỉ trả tiền chữa bệnh cho ông nội mà còn chỉ cho chúng cách kiếm tiền bí mật, đó là đầu tiên trong những năm tháng đó ăn no."

Giọng càng lúc càng dịu dàng: “Kể từ lúc đó, bạn bè, thứ hai, dũng khí và hy vọng để sống tiếp”.

Tiêu Thanh Bình nghiêng đầu, Lạc Di trìu mến, trong đôi mắt đen đầy ánh : “Cô là ánh sáng trong cuộc đời u ám của , ánh sáng duy nhất.”

Loading...