Lạc Di cái gì cũng kém cô , nhưng nổi danh như thế, thậm chí giờ còn nổi danh hơn cô .
Cô thể bố thí chút đỉnh cho bằng , nhưng tuyệt đối cho phép ai mạnh hơn .
“Đương nhiên là thật chứ, dù em thi giải nhất cũng chẳng ích gì cho , chỉ lãng phí thời gian học tập thôi, nên tham gia nữa.”
Bác gái cả tươi con gái như đang một báu vật, đắc ý hết sức: “Xuân Mai sai .”
Lạc Di nghiêng đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh sáng: “Thì là thế, để em gặp lãnh đạo thị trấn sẽ với họ như thế , chị họ cháu là kiến thức, chị mấy cuộc thì vô dụng thế thật lãng phí thời gian và tinh lực, đấy chính là biểu hiện thất trách của lãnh đạo, hẳn nên mau chóng đổi những lệch lạc , hủy bỏ cuộc thi .”
Những lời quá đường hoàng dõng dạc, chọc thẳng sĩ diện của nhà họ Lạc, khiến ai nấy trợn mắt há hốc miệng.
Lạc Di còn nghiêm trang tiếp: “Chị Xuân Mai, em sẽ tham công, nhất định sẽ tên chị , để các lãnh đạo đó là công lao của chị.”
Lạc Xuân Mai hoảng hốt cả lên, mặt trắng bệch , công lao đó đánh c.h.ế.t cô cũng nhận : “Không … Con chị thích khiêm tốn, thích phô trương quá…”
Lạc Di vẫn nghiêm túc khẳng định: “Cần thiết tuyên dương , chị tham công là do nhân phẩm chị , nhưng nếu em thì sẽ là cái sai của em, chị họ, chị cứ chờ , nhất định các lãnh đạo sẽ biểu dương chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-135.html.]
Những lớn ngó , sắc mặt phức tạp, Lạc Quốc Cường chăm chăm Lạc Di, con bé là khờ thật giả ngu?
Lạc Quốc Vinh nhịn nổi bèn bật ha hả, con gái ông giỏi quá , chỉ một câu dồn Lạc Xuân Mai thế bí.
Lạc Xuân Mai tái xanh mặt mày, nghẹn c.h.ế.t mà vẫn vắt óc kiếm cớ: “À ừm… Đã tồn tại tức là hợp lí, lẽ do tầm của chị hạn, lợi ích những cuộc thi thế , các lãnh đạo hẳn là sai .”
Cô nổi danh, nhưng bằng phương thức , mặt các vị lãnh đạo đầu đầy sỏi , chút mưu kế của cô chẳng đáng .
Lạc Di vẫn ngây thơ nắm chặt tay, mím môi nghiêm nghị: “Chị Xuân Mai sai , nhất định là lãnh đạo sai , chị Xuân Mai, chị kiên trì giữ vững quan điểm, em sẽ hết lòng ủng hộ chị.”
Lạc Xuân Mai quả thực gào lên, sai , thật đấy, xin tha cho!
Cô ả cắn răng, lấy từ trong túi một miếng vải đỏ, vải cô nàng vốn định mang về bộ đồ mới để mặc dịp tết: “Chị một xấp vải lắm, tặng cho em nè.”
Mắt Lạc Di sáng rực lên, xấp vải , cô thích nó.
tay Lạc Di vẫn chắp lưng, mặt lộ vẻ ngượng ngùng: “Vậy thì ngại quá, em thể lấy .”
Miệng thì đường hoàng đấy, nhưng nếu hai mắt mày đừng sáng rực lên thế thì sẽ đáng tin hơn. Lạc Xuân Mai tức hộc m.á.u : “Chúng là một nhà mà, nếu em nhận thì tức là coi thường chị, coi chị là nhà, chị sẽ giận đấy.”
“Thôi .” Lạc Di vẻ miễn cưỡng nhận lấy, tâm tình vui vẻ còn tiện thể phát thẻ , “Chị Xuân Mai, chị thật là bụng.”