Tuy thể gặp mặt nhưng cô thể thư mà, lấy thư từ giữ tâm , cứu vãn hình tượng, đây chính là chiêu cô giỏi nhất.
Từ Mông tin nửa lời Lạc Xuân Mai , từng nhận chữ nào, mà dù nhận thư, cũng .
Chợt một bóng mảnh khảnh bước nhanh : “Anh Từ, ăn cơm thôi.”
Đó là Liễu Diệp, cô đang cầm mấy củ khoai lang .
Liễu Diệp thoáng liếc Lạc Xuân Mai, nở một nụ nhiệt tình: “Xuân Mai tới , thế? Mau , đừng khách khí, cứ coi như nhà .”
Cô cư xử như thể là bà chủ nhà khiến Lạc Xuân Mai tức giận cành hông: “Thư chị giấu hết đúng ?”
“Thư gì?” Liễu Diệp lộ vẻ ngơ ngác, “Đã lâu gặp, trông cô mập lên , khỏe mạnh hồng hào, ôi, hâm mộ quá.”
Từ Mông càng thêm uất nghẹn, khi chịu khổ chịu nạn, cô nàng vẫn thoải mái ăn sung mặc sướng, còn béo lên, mà dám vác mặt tới nhớ nhung , hừ.
Đây chính là ‘thích’ của cô đấy.
Lạc Xuân Mai cắn môi, lòng hốt hoảng: “Hai chuẩn kết hôn?”
“Phải.” Từ Mông lập tức đáp ngay.
Liễu Diệp phủ nhận: “Không .”
Lạc Xuân Mai ngây , thế là ? Nam cam tâm tình nguyện, nữ ? Bị đổi vai ?
Liễu Diệp mỉm : “Hai trò chuyện tiếp , ngoài nhé, quấy rầy hai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-139.html.]
Cô càng tỏ hào sảng, Từ Mông càng lo lắng, vội túm c.h.ặ.t t.a.y cô , ánh mắt chuyên chú mà si tình: “Liễu Diệp, em đừng , với cô chẳng gì để cả.”
Trước đây, khi Liễu Diệp sức lấy lòng , tình si chân thành, chẳng thèm để tâm đến, bởi vì thứ càng dễ thì càng chẳng đáng chú ý.
nay, cô cứ lúc xa lúc gần, thể phán đoán tâm tư, lòng càng thêm để ý.
Hơn nữa, hiện giờ chuyện của đều nhờ đến Liễu Diệp, cô là .
Liễu Diệp mỉm rút tay : “Xuân Mai chẳng mấy khi tới chơi, cứ trò chuyện với cô .”
Liễu Diệp nhanh nhẹn đầu rời khỏi phòng, Từ Mông nôn nóng kêu lên: “Anh với cô thực sự gì mà.”
Đáy mắt Lạc Xuân Mai như trầm xuống, n.g.ự.c nặng trịch như đá tảng đè lên, cô bỏ lỡ thời cơ nhất chăng?
, dù hai bọn họ thực sự ở bên , cô cũng cách chia rẽ họ thôi.
Trên đời gì đôi tình nhân nào thể tách , chỉ xem bạn nỗ lực thôi.
Đàn ông mà, chính là cái thứ chuyên mới nới cũ.
Từ Mông vẫn mãi nhớ thương Liễu Diệp, thái độ với Lạc Xuân Mai bắt đầu còn kiên nhẫn: “Cô .”
Lạc Xuân Mai lập tức điều chỉnh phương án chinh phục, mặt lộ vẻ mất mát: “Em hiểu , em chỉ tới thăm chút thôi, như em thỏa lòng .”
Cô hít sâu một , như là khổ sở lắm, như cố gắng kiên cường tiếp: “Cuối tuần nhà em bữa tiệc vui, với Liễu Diệp cùng tới uống chén rượu mừng nhé.”
Nếu bây giờ cô c.h.ế.t sống bám lấy, chắc chắn Từ Mông sẽ phản cảm, nhưng cô cư xử lí trí như thế , lòng Từ Mông thoáng thấy khó chịu: “Việc vui gì ?”
“Bí mật.” Lạc Xuân Mai đưa ngón tay lên môi suỵt khẽ một cái, động tác ngây thơ xinh động lòng .