Lạc Quốc Vinh cợt nhả bảo: “Mẹ, nếu ở riêng mà còn để giữ hộ tiền cho nhà con thì thích hợp lắm nhỉ, chúng tính tách riêng .”
Bà cụ Lạc vốn định chia tiền cho nhà con thứ ba, bèn chửi: “Cả năm chúng mày ăn của tao uống của tao, giờ còn chia tiền ? Đừng mơ.”
Không chia tiền, bà còn cảm thấy thiệt đây .
Lạc Quốc Vinh cũng ngụ ý của , bèn nhướng mày, rút mười tờ tiền đỏ đưa cho vợ, còn thì dúi về tay .
Bà cụ Lạc giận dữ gào , nhào về phía Ngô Tiểu Thanh như phát rồ, miệng còn liên tục phun những lời bẩn thỉu.
Ngô Tiểu Thanh phản ứng cực nhanh, cầm tiền liền đầu bỏ chạy, ngu mới dây dưa với chồng mặt bao .
Lạc Quốc Vinh thì ôm chặt cổ , giữ chân bà , hai vợ chồng phối hợp ăn ý.
“Mẹ, tổng cộng 450 đồng, con chỉ lấy 100, còn đến một phần tư , tiền còn cứ thoải mái mà trợ cấp cho cả, thế thì còn cái gì mà bất mãn nữa? Mẹ, già , hồ đồ , nhưng việc cũng lí tí chứ.”
Một trăm đồng là tiền dùng cả năm tới của gia đình ông, bốn miệng ăn đều trông đó, dù tính toán chi li cũng đủ, còn nghĩ cách kiếm thêm.
Lạc Quốc Vinh cũng nghĩ kĩ, đợi khai xuân sẽ lên núi đào thảo dược bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-149.html.]
Mọi xung quanh thấy thế bèn : “Mẹ Quốc Cường , ở riêng bà còn giữ tiền nhà Quốc Vinh nữa gì? Muốn cho nhà nó uống gió ăn sương mà sống ? Muốn đẩy nó chỗ c.h.ế.t ? Có ai mà như ?”
“Quốc Vinh cũng là con ruột bà, bà coi nó như kẻ thù thế, cứ thế mãi sẽ khiến con cái cũng nguội lòng đấy.”
Nếu như Lạc Quốc Vinh lấy một phần ba, sẽ thấy hợp lí, bởi vì bình thường ông cũng tiếng là biếng. nay ông chỉ lấy tới một phần tư tiền lời cả nhà, còn thế nào nữa?
Bà cụ Lạc xúm chỉ trích, hổ đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn chịu thôi.
“Vợ chồng nó lười biếng quen thói, điểm chấm công lấy cũng ít…” Có vài cái điểm chấm công mà đòi một trăm?
Bà đang cho nhà con thứ ba một bài học, ở riêng chính là phản bội bà , cần trừng phạt thật nặng, cho chúng nó nếm mùi cay đắng để phận.
Nhà nó sống riêng nổi nữa, tất nhiên sẽ đòi về, đến khi đó cả nhà sẽ sinh hoạt cùng một nơi, sẽ lời bà một nữa.
Ông ba khẽ lắc đầu, ông cụ cũng thấy chướng mắt với cách của bà cụ Lạc: “Cho nên nhà nó chỉ lấy 100, bà còn thế nào? Mẹ Quốc Cường , bà già lẫn cẫn đấy.”
Ở riêng còn thò tay việc nhà của con, còn quản tài chính nhà con , bà hồ đồ như thế, con cháu bên dễ cũng hồ đồ hùa theo, chẳng trách đó Lạc Quốc Vinh cứ thích ầm lên.
“Quốc Vinh từ hồi ở riêng sống dáng hẳn, tiến tới, bà hẳn nên mừng cho nó mới .”
“Đừng dồn nó bước đường cùng, bất công cũng hạn độ thôi, đều đang đấy.”
Trải qua quá trình tẩy não trong âm thầm của Lạc Di, thôn dân thôn Lạc Gia đều cảm thấy Lạc Quốc Vinh sửa đổi tính tình, là một đàn ông thể gánh vác trách nhiệm gia đình.