“Cái gì?” Lạc Di kinh ngạc kêu to, “Trời đất ơi, ngay cả một đứa trẻ con cũng đánh còn mặt mũi đòi tiền? Ông chữ ‘nhục nhã’ như nào ? Ồ, cái loại cặn bã như ông khi thật, mù chữ đúng ? Để dạy cho nha.”
Cô lấy chân vạch lên mặt đất, vẽ mấy chữ ‘nhục nhã’ thật to.
Gã lưu manh tái cả mặt , kiếp, lúc gã thực sự cảm thấy nhục nhã, đây là cái thứ con nít quỷ gì chứ? Nó còn gớm hơn cả gã luôn!
Lạc Di còn cảm thấy đánh đủ: “Tổ tông mười tám đời nhà ông mà sinh ông thành cái thứ cặn bã bỏ như thế , khi tức đến độ nửa đêm bật nắp quan tài tìm ông luôn đấy nhỉ.”
Trong đầu đám đông lúc như đang phát phát mấy chữ ‘cặn bã’, gã lưu manh mắng đến sống dở c.h.ế.t dở, thật phì .
Lạc Di nghiêng đầu, cố tình dùng giọng trẻ con để với xung quanh: “Các ông các bà các chú các bác các chị ơi, con đúng ạ?”
Giọng trẻ con mềm ngọt mang lực sát thương quá lớn, đám đông xung quanh đồng thanh đáp: “, quá đúng luôn.”
“Một thằng đàn ông chân tay lành lặn, khỏe mạnh kiện khang, bắt nạt trẻ con, mất mặt c.h.ế.t .”
“Bị trẻ con đánh còn ôm đầu kêu la, càng mất mặt.”
Giữa những tiếng chỉ trích của quần chúng, đám lưu manh đầu chạy bán sống bán chết.
Bấy giờ Lạc Di mới ném gạch , cúi cảm ơn đám đông xung quanh, giòn giã ngoan hiền gọi chú gọi thím, tất cả đều mềm lòng.
Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng ôm con gái, lòng cảm động khôn cùng, con bà lớn , thể bảo vệ nó.
“Cảm ơn Tiểu Di, Tiểu Di thật với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-175.html.]
Lạc Di mỉm : “Mẹ, Tiểu Di yêu mà.”
“Chào thím, chào Lạc Di.” Chợt bên tai tiếng Tiêu Thanh Bình vang lên, bước về phía hai con.
Thực , khi Lạc Di lấy gạch đánh lưu manh, Tiêu Thanh Bình tới đây , khi cũng định xông tới hỗ trợ, nhưng chứng kiến cảnh Lạc Di xách gạch áp đảo cả đội du côn , còn đuổi đánh bọn chúng đến độ kẻ địch phát , dừng .
Tận mắt chứng kiến một Lạc Di hung hãn, lòng dường như nhận một cơn địa chấn.
Không là sợ hãi, càng ghét bỏ mà chính là ước ao sâu sắc.
Có một nhà tình nguyện đánh vì , liều mạng bảo vệ tôn nghiêm của , đó là chuyện hạnh phúc nhường nào.
Cậu cũng .
Thấy Tiêu Thanh Bình lặn lội về tận đây, sắc mặt mệt mỏi, Ngô Tiểu Thanh vội đưa siêu nước cho : “Tiểu Tiêu đến , mệt ? Uống miếng nước .”
“Cảm ơn thím.” Tiêu Thanh Bình nhận siêu nước, rót vài hớp lớn miệng, ánh mắt sáng quắc Lạc Di chằm chằm.
Lạc Di lúc như ngày , đặc biệt nhã nhặn nhu hòa, còn một chút hung hãn , cô cất giọng ngọt mềm: “Tiêu Thanh Bình, đến , thuận lợi ?”
Sao mà đáng yêu thế chứ? Tiêu Thanh Bình cảm thấy cô trong ngoài bất nhất, ngược , càng càng thấy đáng yêu.
“Thuận lợi lắm.” Nghe cô hỏi, Tiêu Thanh Bình mới nhớ chuyện chính, bèn vội vàng chìa sổ ghi chép cho Lạc Di xem.
Lạc Di liếc qua, thấy tổng tiền bán còn nhiều hơn cô dự tính đến vài đồng, giỏi quá, “Anh gặp phiền phức gì chứ?”
“Không.” Tiêu Thanh Bình bèn thấp giọng thuật bộ quá trình, thế nào để nhanh chóng xác định khách hàng tiềm năng, thế nào để bán sạch hàng hóa trong thời gian ngắn nhất.