Ngô Tiểu Thanh dắt con trai xuống bếp sủi cảo. Lạc Nhiên thấy bột mì liền nhấc nổi chân , chỉ chăm chăm đầy thèm .
Tiêu Thanh Bình thì kéo Lạc Di qua một bên tính sổ sách, hai đều là cao thủ tính nhẩm nên chuyện chỉ là chuyện nhỏ với họ.
Tiền bán hàng mỗi ngày chừng mười đồng, mười lăm ngày, tổng cộng thu 210 đồng, chi phí thành phẩm gần như đáng kể.
Lương công nhân bình thường d.a.o động trong 20-22 đồng mỗi tháng, bọn họ buôn bán nhỏ nửa tháng kiếm lời bằng gần một năm lương của công nhân, thật là khả quan.
Lạc Di chia cho Tiêu Thanh Bình 40% nhưng nhất quyết chịu nhận, chỉ lấy 30%, cuối cùng, đẩy tới đẩy lui, Tiêu Thanh Bình nhận 65 đồng, chừng cũng đủ cho hai ông cháu chi tiêu trong một năm .
Tất nhiên, với tiền vẫn tiết kiệm một chút thì mới bảo đảm no bụng, nếu ốm đau mua thuốc thì còn xa mới đủ.
Ăn một bữa sủi cảo ngon miệng, cùng tới nhà trưởng khoa Tống chúc tết, coi như để duy trì mối quan hệ.
Nhà Lạc Di mất con đường mua bán thảo dược, còn ông cháu Tiêu Thanh Bình thì cảm thấy quen với một vị bác sĩ ở gần đó là một chuyện quan trọng.
Vợ trưởng khoa Tống là giáo viên cấp hai, cũng từng đến Tiêu Thanh Bình và Lạc Di, thấy hai đứa nhỏ thanh tú mắt giỏi giang thì thích, tiếp đón hết sức nhiệt tình, còn pha sữa bột mạch nhũ cho họ uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-178.html.]
Lạc Quốc Vinh tủm tỉm đặt quà mừng năm mới lên: “Dạo bận quá, thể tới sớm chúc tết bác sĩ, ngại quá, chỗ cũng chẳng gì quý giá, chỉ chút rau nhà trồng với vài quả trứng gà nhà thôi a.”
Bên trong còn nấm khô, măng khô, chẳng đáng mấy đồng tiền nhưng là đặc sản quê nhà, thành phố thích ăn mấy thứ .
Trưởng khoa Tống mỉm nhận lấy, đó sang lì xì cho Tiêu Thanh Bình và Lạc Di mỗi một phong bao đỏ chót.
Ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng mang theo vài thứ quà tết, chủ yếu đều là nhu yếu phẩm dùng trong nhà, mấy ngày qua, Tiêu Thanh Bình cũng kiếm khá nhiều thứ ở chợ, trong tay chút tiền nên chi tiêu ngại.
Thầy thuốc Lý với trưởng khoa Tống là sư sư , cần giữ lễ tiết quá mức, chỉ tặng cho đám nhỏ nhà bác sĩ Tống chút kẹo và bánh quy là xong.
“À đúng , mỗi tuần Lạc Di đều lên thị trấn, nếu rảnh thì cho con bé qua tham quan học tập một chút nhé?”
Ông mong Lạc Di thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực y dược, nhưng tăng hiểu các phương diện khi cơ hội luôn là chuyện .
“Được chứ.” Trưởng khoa Tống đặc biệt thấy thèm khi sư thu một đồ giỏi, lập tức đồng ý ngay, đều là trong cùng một sư môn, cũng coi như một nhà, giúp đỡ đôi chút là chuyện nên .
Cứ thế, tình huống Lạc Di chẳng hề , tất cả việc đều bố trí kín kẽ, một ngày đến học ngoại ngữ với ông cụ Tiêu, một ngày dùng để tham quan và học tập ở bệnh viện.
Lạc Di chuyện cũng thấy bất đắc dĩ, cô mới chừng tuổi, tới bệnh viện thể học cái gì chứ?
đó lâu, cô bái lạy thầy thuốc Lý, tôn sư phụ, quan hệ thầy trò, hai nhà ràng buộc, lui tới mật cũng ai gì, giờ đây sư phụ lên tiếng, cô lời.