Trong phòng việc của quản lý cửa hàng mậu dịch, vợ chồng Lạc Quốc Vinh thấp thỏm bất an, lòng hoang mang sợ hãi, chuyện gì ?
Đang yên đang lành gọi lên phòng lãnh đạo?
Hai vợ chồng lo âu liếc con gái, thấy con gái cưng Tiểu Di đáp , đặc biệt bình tĩnh, nhưng , hai thể học theo nổi.
Con gái họ quả thông minh nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, nhiều chuyện còn hiểu rộng.
Quản lý cầm vài thứ gì đó tới: “Đây là những món đồ thủ công do nhà chị đúng ?”
Người diện mạo nghiêm túc, năng ngắn gọn, vẻ vui tươi, khiến đối diện bất giác căng thẳng lo sợ.
Lạc Quốc Vinh cũng thế, ông mấy món đồ vải, lòng run lên: “Phải ạ, vấn đề gì ạ? Đây là mấy thứ chúng để tặng , đáng tiền, hẳn phạm pháp chứ ạ?”
Mấy thứ chỉ từ vải vụn bỏ , tốn mấy xu mấy hào, đến mức cứng nhắc thế chứ.
Bấy giờ quản lý mới phát hiện Lạc Quốc Vinh toát mồ hôi đầy đầu, ông lập tức hiểu , nông dân thanh thật đang sợ hãi vì hiểu lầm.
Ông vội giải thích: “Hai đừng lo, ý gì khác, chỉ thấy mấy thứ , hỏi xem nhà thể việc cho cửa hàng mậu dịch ?”
Ngô Tiểu Thanh định thần : “Làm việc ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-180.html.]
Quản lý để mắt những thứ , ông cảm thấy nó hơn và tinh xảo hơn mấy thứ đang bày bán.
Ông là quản lý của đơn vị nhà nước, chắc chắn thể buôn bán với tư nhân, nhưng cũng thể đổi một cách khác để hợp tác.
“Cửa hàng mậu dịch chúng cung cấp nguyên liệu, chị lấy về gia công, tính lương theo giờ, mỗi ngày thành một lượng nhất định thì tám hào, chị thấy ?”
Đây là nhờ việc, coi như thuê nhân công chính thức, là một hình thức cho phép.
Lạc Quốc Vinh mừng sợ, đây quả là một chuyện bất ngờ, tính mỗi tháng hơn hai chục đồng, ở nông thôn, hôm nào cũng đồng việc, cả năm mới chia chừng hơn trăm đồng thôi.
“Cảm ơn, cảm ơn quản lý, thế thì quá…”
Thực , hiện giờ cách kiếm tiền nhất chính là buôn bán ở chợ đen, nhưng cách mang tính phiêu lưu quá, lời lãi cao kèm với nguy cơ cao, ông là vợ con, tìm cách an hơn vì nhà .
Bởi nếu liều, bắt , cả nhà đều sẽ xui xẻo theo.
Trạng thái lí tưởng nhất chính là thể tìm cho một công việc khoản thu nhập định.
Ông cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu mỗi bữa cơm gạo, thịt cá.
Ngô Tiểu Thanh vui mửng mặt, khóe miệng cong lên, bà việc nặng, việc nhà nông thường khiến bà mệt đến kiệt lực, mà vẫn còn chê ỏng chê eo, giờ thì may , bà cũng thể dựa bàn tay để kiếm tiền.
Quản lý mỉm , đang định tiếp thì Lạc Di cắt ngang: “Vậy , nông dân chúng cháu ngày ngày đồng việc, thể ngày nào cũng nghỉ mà nhà thủ công , buổi tối thì cũng hạn thôi, thể xuyên đêm bảo đảm đủ giờ, như thế, bên các bác sẽ thiệt đấy ạ.”
“Tiểu Di.” Lạc Quốc Vinh nôn nóng, đứa nhỏ đây là cơ hội hiếm thế nào , cũng cố , cùng lắm thì xin nghỉ là .