Ngô Tiểu Thanh thấy từng món đồ vật đều tìm hết thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Di , chúng về nhà chờ thôi."
“Thật sự sẽ chứ?” Lạc Quốc Vinh thấy con nên ông vẫn thể nào yên tâm .
“Chuyện do Vương Hải Thanh , ông ngã , nhà vợ ông cũng .” Ngô Tiểu Thanh tỉnh táo, trong đầu bà nhanh chóng lóe lên suy nghĩ: “Không chừng là do Tiểu Di nhà chúng .”
Lạc Quốc Vinh sửng sốt, thể chuyện chứ? Con bé gì bản lĩnh đến thế? “Tiểu Di chỉ là một đứa trẻ yếu đuối cần bảo vệ, nó còn bé.”
Cũng chỉ cha ruột mới cảm thấy như .
Ngô Tiểu Thanh thì cho rằng, mặc dù Tiểu Di vẫn còn là một đứa trẻ nhưng khả năng gây sát thương của con bé còn lớn hơn cả trưởng thành.
Tiểu Di bối cảnh, cũng tài cán gì, lẽ bà nghĩ nhiều quá cũng nên.
Họ ngóng gì thêm nên chỉ đành về nhà chờ tin tức.
Họ về thôn dân trong thôn vây quanh, nào nấy nhao nhao hỏi thăm tình hình.
Ngô Tiểu Thanh đeo khẩu trang nắm tay con trai lui sang một bên, giữ cách với trong thôn.
Lạc Quốc Vinh thấy khuôn mặt hiện vẻ lo lắng, bọn họ nỗi đau của khác nên cũng an ủi phần nào.
Tuy trong thôn Lạc Gia loại nào cũng nhưng vẫn đùm bọc , lúc đối ngoại đoàn kết.
“Tiểu Di cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-221.html.]
“Không tù chứ?” Đây là điều mà quan tâm nhất.
Lạc Quốc Vinh dở dở : “Đương nhiên cần, con bé phạm pháp, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hiểu lầm? Mọi tuy nửa tin nửa ngờ nhưng đều điều nhắc chuyện nữa: “Vậy , , đừng tham gia thi gì nữa, cứ chăm chỉ học hành là .”
“ thế, cuộc thi đó cũng chẳng ích gì, dù cũng giành giải thưởng …Ôi chao, giải thưởng sẽ thu về ?”
“Chắc là thế , thật đáng tiếc quá .” Những dân trong thôn sôi nổi thảo luận với , chuyện náo nhiệt.
Người nhà họ Lạc cũng ở đây, vẻ mặt phức tạp, tiếc nuối chút thất vọng.
Lạc Xuân Mai nhếch miệng , như thể uống nước ô mai đông lạnh ngày Tam phục*, khỏi cũng hiện giờ cô đang cực kỳ sung sướng.
*Ngày Tam phục(Tam phục thiên): tức là ba ngày hè nóng nhất trong năm
Lạc Di còn là niềm tự hào của thôn Lạc Gia nên cô cũng thể tiếp tục đè đầu cưỡi cổ cô nữa.
Cô nhịn cất tiếng mỉa mai: “Không đồ của thì đừng tham lam gì, chú ba , chú nên chủ động trả cho , tranh thủ nhận sự khoan hồng.”
Lạc Quốc Vinh cảm thấy mấy lời quá chói tai, cái gì mà tranh thủ nhận sự khoan hồng? Còn tin tức gì mà vội vã kết luận như ?
“Xuân Mai dạo tiến bộ quá, thẩm phán luôn, thật oai phong quá , mười tám đời tổ tiên của nhà họ Lạc chúng đều nở mày nở mặt cháu.”
Nét mặt của Xuân Mai bỗng chốc cứng đờ: “Chú ba, cháu hiểu bây giờ tâm trạng của chú nhưng chú chấp nhận sự thật.”
“Quốc Vinh, con đừng kỳ cục thế chứ.” Bà cụ Lạc bất mãn, lập tức bảo vệ đứa cháu gái yêu quý: “Xuân Mai cũng vì cho Lạc Di thôi, con đừng phân , nhận rõ hiện thực, Lạc Di phúc, đừng chiều chuộng con bé quá đỡ liên lụy.”