“Không thể nào.” Bà cụ Lạc thể chấp nhận sự thật , một vị quan to như thế, thể lật đổ ? Bọn họ còn hưởng sái chút lợi nào , “Xuân Mai là ngôi may mắn tiếng, con bé nhất định sẽ vượng cha nuôi nó.”
Bà nhắc đến còn đỡ, nhắc tới Lạc Di lập tức nhịn : “Chị Xuân Mai , Vương Hải Thanh nhận ngôi may mắn như chị con nuôi, chị chỉ mang may mắn đến cho mà còn mang đến mối họa lao ngục, thật là xuất sắc.”
Lạc Xuân Mai vô cùng tốn công đầu tư cho lập ‘ngôi may mắn’ của , thể nhẫn nhịn để Lạc Di bôi nhọ, cô lập tức quát lên: “Bịa đặt lung tung là sẽ pháp luật trừng phạt đấy, Lạc Di, những tin của em truyền khắp nơi , đừng rước họa nữa, cha nuôi chị là mà em thể .”
Bà cụ Lạc tức thì an tâm: “ đúng, trưởng khoa Vương là lãnh đạo, bố vợ ổng cũng là lãnh đạo lớn, mày chỉ là con nhãi con, thể đá đổ ? Tao sống mấy chục năm trời, từng chuyện nào nhảm nhí như thế, tao đứa cháu ngu si điều như mày chứ? Đã sai còn dẫm đạp khác…”
Từ xe một bước xuống: “Em Lạc Di .”
Lạc Di ảo não vỗ trán một cái, cô quên béng mất trong xe còn , ngoài bác lái xe với hiệu trưởng Ngô thì còn một nhân vật then chốt của , là Tần Thiếu Quân.
“Ôi ngại quá, phóng viên Tần, chứng kiến chuyện ho .”
Tần Thiếu Quân là phóng viên của tờ báo quân đội, là hỗ trợ Lạc Di nhiều, cô vô cùng cảm kích .
Anh vốn định xen chuyện nhà nhưng đến giờ nhịn nổi nữa: “Đây là con gái nuôi của Vương Hải Thanh?”
Đám nhà họ Lạc chỉ bênh vực ngoài, cả đám đều chỉ là những kẻ tiểu nhân giỏi nịnh bợ, đặc biệt là cô nàng Lạc Xuân Mai , xem cô cái quỷ gì? Lại còn dám lấy cha nuôi của hù dọa khác, chẳng lẽ Lạc Di là kẻ thù của cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-223.html.]
Lạc Di thở dài bất đắc dĩ: “Phải ạ, đây là chị họ em.”
Phóng viên Tần lộ vẻ thương cảm với Lạc Di, kiểu , chắc thường ngày cô bé cũng vất vả lắm.
Anh mở cốp ô tô, xách một chiếc xe đạp mới tinh xuống, là xe Phượng Hoàng, kiểu nữ.
“Em quên đồ của .”
Tầm mắt đều đổ dồn chiếc xe đạp, ánh lập lòe sáng, hệt đời thấy chiếc xe siêu sang.
Lạc Di nhận xe, nhẹ nhàng nhấn chuông, leng keng, tiếng chuông lảnh lót vang lên, cô tủm tỉm khẽ.
Sau lên công xã cần bộ nữa , quá.
Lạc Quốc Vinh ngơ ngác chiếc xe, đờ đẫn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Xe của con đấy.” Lạc Di vỗ vỗ lên ghi đông, vẻ mặt đắc ý, “ hiện giờ tạm thời thuộc quyền sử dụng của cha nhé, tại chân con ngắn quá.”
Cô với vẻ ‘hai nhờ con gái nhé, vui ’, trông hết sức đáng yêu.
Lạc Quốc Vinh tin giáng trúng đầu như một tia sét, giây lát ngơ ngẩn, ông ha hả, con gái mà giỏi thế cơ chứ?
Bà cụ Lạc tin, vặn hỏi: “Của mày? Mày trộm ở đấy hả? Mày học ở cái tật thế chứ?”