Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-03-16 02:24:01
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sức quan sát của Tiêu Thanh Bình quá mạnh, Lạc Di im lặng một lúc mới đáp: “Cha em cả nghĩ thôi, họ luôn cảm thấy thế giới bên ngoài đáng sợ.”

Mà chính cô cũng đang bận tâm vụ lừa bán trong nguyên tác.

Cô chỉ nhớ ‘Lạc Di’ thật lừa bán khi mặc chiếc áo sơ mi mỏng, sửa từ áo lớn, vợ chồng Lạc Quốc Vinh tìm kiếm khắp nơi, chỉ tìm một mảnh vải vụn từ chiếc áo xé xuống thô bạo.

Đó là tất cả thông tin cô .

Cụ thể giờ nào, địa điểm nào, quá trình , Lạc Di đều .

Tiêu Thanh Bình lo lắng vô cùng, ở trong thị trấn, chẳng gì, điều khiến cảm thấy bất lực: “Anh , Tiểu Di, nghĩ chúng là bạn của đúng ?”

Lạc Di khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng thuật sơ qua chuyện đó một , ban đầu Tiêu Thanh Bình còn bình tĩnh lắng , nhưng càng , mặt càng tái xanh .

“Đám đó thật đáng chết.”

Đáy mắt thiếu niên thoáng lóe lên một tia tàn nhẫn.

Lạc Di cúi đầu nên chú ý thấy: “Hiện giờ bọn chúng sống còn bằng c.h.ế.t .”

“Đáng đời.” Tiêu Thanh Bình vẫn hết tức, chỉ cần nghĩ tới chuyện Lạc Di suýt thì gặp nguy hiểm, thương tổn, xé đám súc sinh .

“Thôi mà, đừng tức giận, đáng .” Lạc Di sớm gạt chuyện sang một bên, nguy hiểm hóa giải, sẽ cảm thấy thực chuyện cũng chẳng gì lớn lắm, “Em mời viên kẹo nè.”

chìa một viên kẹo hoa quả , Tiêu Thanh Bình lột giấy gói, viên kẹo cứng trắng ngần, tâm tình nóng nảy thoáng bình tĩnh : “Em thích mời khác ăn kẹo nhỉ.”

Lạc Di tựa đầu cây, bảo: “Cuộc đời nhiều cay đắng, chịu khó ăn nhiều đồ ngọt, ngọt miệng, lòng cũng ngọt, coi như an ủi tâm linh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-229.html.]

Tiêu Thanh Bình kinh ngạc cô, ánh mắt phức tạp khôn kể.

Lần , huyện phái hẳn xe tới đưa thầy trò lên tỉnh thành, gập ghềnh xóc nảy nửa ngày, tới nơi là buổi chiều.

Đoàn dự thi cần ở tỉnh thành một đêm, sáng hôm dự thi, thi xong sẽ về luôn.

Nhà khách ở tỉnh khá sang trọng, hai một gian, Lạc Di ở chung với cô giáo Hoàng, cô hiền hòa dễ gần, quan tâm Lạc Di.

Các trường học đều tới đây ở tạm, vì thế, nhà khách trở nên vô cùng náo nhiệt, học sinh và giáo viên qua giao lưu, chỉ là bên sở giáo dục cho phép khỏi nhà khách.

Vì sự an của đám nhỏ , các thầy cô nhọc lòng hết sức, mặc dù vẫn gặp sự cố ngoài ý .

Cơm tối ăn ở phòng ăn chính của nhà khách, đồ ăn ngon, còn cả thịt kho tàu.

Lạc Di vui vẻ gọi một suất thịt kho tàu, một đĩa rau xanh, một phần cơm trắng, ăn sạch sẽ.

Thịt kho tàu ở đây nạc mỡ , ngon mà ngấy, mềm nát, cô hết sức yêu thích.

Ăn xong, Lạc Di cầm cà mèn trống bồn rửa tay, Tiêu Thanh Bình đang rửa cà mèn của , thấy cô đến liền giơ tay nhận lấy, rửa luôn giùm.

Lạc Di từ chối, còn chắp tay lưng, Tiêu Thanh Bình giúp rửa cà mèn.

Bỗng vài học sinh tới, tò mò Lạc Di: “Bạn là Lạc Di, học sinh tiểu học Hồng Tinh đúng ?”

Tiêu Thanh Bình vội kéo Lạc Di lưng như một bản năng.

Lạc Di ngước mắt, mấy lạ hoắc, chắc là thí sinh của nơi khác : “Phải, việc gì ?”

.

Loading...