Lạc Di thích nhất là đám nhỏ giỏi ngọt, bèn quyết định cho hai nhóc thêm một miếng gà, ngày nào cũng ăn nên ăn nhiều chút cũng .
“ cháu còn bằng một phần của cháu .”
Mọi đều hiểu , trong cảnh đặc biệt như thế, sắc cũng là một dạng nguồn gốc tai họa.
Nhiếp Khánh Ninh lạnh lùng : “Mê đắm sắc cũng chẳng thứ lành gì.”
Lạc Quốc Vinh cạn lời, đúng là bệnh trong đầu thật , chấp.
Nhiếp Khánh Vân vội vàng nhảy hòa giải, gắp một miếng cánh gà đưa qua: “Chị, chị thích ăn cánh nhất đúng ? Nếm thử .”
Nhiếp Khánh Ninh từ chối ngay lập tức: “ ăn.”
Chị còn xéo sắt một câu: “Thật đúng là đồ quê mùa, nào ai tới khách mang đồ ăn? Chẳng hiểu lễ nghĩa gì, trông thật chẳng thể thống.”
Nhiếp Khánh Vân thu tay về, cắn miếng cánh gà: “Em thích đấy.”
Thân thích từ nông thôn tới chơi, mang chút đặc sản quê nhà, tặng chút lương thực, đây là chuyện thường, đồ nhà Lạc Di mang tới thật sự hợp khẩu vị chị .
“So với t.h.u.ố.c lá rượu ngoại gì đó, cũng thích mấy thứ ăn thế .” Bà Nhiếp cũng gắp một chiếc chân gà kho, “Hai cha con hẳn mất nhiều thời gian chuẩn đấy ? Khiến các vị tốn công sức, bỏ nhiều tâm tư như thế, vất vả quá.”
Những khác cũng dùng hành động để tỏ ý ủng hộ, Nhiếp Khánh Ninh tức đến tái mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-306.html.]
Lạc Di âm thầm sung sướng hỉ hả trong lòng, đây thèm tranh cãi với cô, để nhà cô cho cô thấy mặt mới vui đó, hứ.
“Cháu chỉ nghĩ, dân chúng coi miếng ăn đầu, đồ ăn ngon thì ai ai cũng thích, già trẻ đều ưa.”
Nhiếp Khánh Ninh hậm hực: “ thích.”
Lạc Di chậm rãi nhai một hạt đậu, càng nhai càng thấy thơm ngon, thấy thế bèn bổ một câu: “Ồ, thế từ giờ trở cô khai trừ khỏi nhân tịch.”
Con dâu nhà họ Nhiếp kìm , bật thành tiếng, đó vội vàng che miệng, cô thực sự cố ý nhạo em chồng .
mà thực sự buồn quá.
Nhiếp Khánh Ninh tức run , đang định bật dậy hất đổ bàn , cha con ông Nhiếp nhanh nhẹn đè , cưỡng chế kéo về phòng.
Bà Nhiếp hổ , vì một nguyên nhân đặc thù, lớn bé nhà vẫn luôn nhường nhịn con thứ hai, nhưng dường như nó càng ngày càng lấn tới, giới hạn.
Ông cụ Tiêu vẫn giữ vẻ lịch sự bình thản, hào phóng khuyên nhủ: “Năm đó ông cháu cũng thảm, ngày nào cũng lo chẳng thể chịu đựng qua , nhưng cuối cùng đều cắn răng vượt qua, về nơi , chuyện vui nối tới, mong là khác cũng thể suy nghĩ thoáng hơn.”
“Cảm ơn ông, thật với ông cháu ông, sản nghiệp tổ tiên nhà ông vẫn còn ba nơi nữa, vốn cũng yêu cầu họ trả bộ, chỉ điều…” Bà Nhiếp ngập ngừng hết câu, vì nhiều loại nguyên nhân, các bất động sản khác qua tay nhiều chủ, các mối liên hệ rắc rối phức tạp, cách nào lấy nữa.
Ông cụ Tiêu bấy giờ mới ngộ , thì trong chuyện nhà họ Nhiếp hỗ trợ, ông còn nghĩ, thể lấy nhà cũ của tổ tiên , hai nơi khác quả thật là sự bất ngờ nhỏ.
“Như thế ông cháu thỏa mãn , cảm ơn các vị hao phí tâm tư hỗ trợ, Thanh Bình, cháu ông cảm ơn các vị .”
.