Bà dứt lời, mấy bà cụ vọt tới với tốc độ phù hợp tuổi , tất cả đều tranh lấy chiếc áo .
“Để cho bà , bà thích.”
“Để cho bà, bà đổi một cân thịt.”
“Một cân rưỡi thịt, nhé?”
“Ba cân gạo.”
Các cụ bà chịu chi như thế là vì mấy năm nay điều kiện sinh hoạt cải thiện nhiều, cơm no áo ấm là chuyện bình thường, cho nên đều bắt đầu hướng tới những điều kiện cao hơn hoặc một chút nhu cầu cá nhân hơn.
Bà cụ Lạc thấy nhiều tranh đoạt chiếc áo vốn thuộc về , lập tức nôn nóng vơ vội chiếc áo bông lòng: “Tuy thích nhưng đây dù cũng là tấm lòng của con trai , hơn nữa còn từ thủ đô vất vả mang về, chỉ đúng một chiếc . Nếu các bà thích thì bảo con trai các bà mang về cho.”
Các cụ bà đều nguýt dài, thật đúng là giỏi bộ tịch.
Khóe miệng Lạc Di giật nhẹ, cuối cùng cô cũng cái tính thích khoe khoang của cha di truyền từ ai.
Cảm thấy thú vị, cô lấy một món đồ khác: “Bà ơi, còn đây là quà cháu mua cho bà, là bộ đặc sản 8 món trứ danh của Bắc Kinh đấy ạ, cả thái hậu ngày cũng thích ăn nữa đó.”
Đám đông xung quanh càng thêm ao ước: “Thái hậu cơ ? Là của Hoàng đế hả?”
“ .”
Bà cụ Lạc giật phắt lấy hộp đặc sản: “Mày thì lấy tiền ? Là của con tao mua nốt chứ gì.” Giả vờ giả vịt hiếu thảo cái gì, thường ngày thấy nó bén mảng sang nhà cũ.
Lạc Di nhắc một câu nhẹ bỗng: “Nếu cháu nhắc nhở thì con trai bà cũng chả nghĩ đến ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-322.html.]
Bà cụ Lạc nghẹn họng, chọc đúng chỗ đau .
Lạc Di lấy một vốc kẹo, chia cho lũ nhỏ trong thôn, chúng đều vô cùng mừng rỡ, lớn xung quanh cũng vui vẻ theo.
Con cái nhà Lạc Quốc Vinh kể cũng tính, hào phóng, cởi mở.
“Chú ba, chú ba.” Bỗng một bóng chạy nhanh về phía Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh nheo mắt kĩ, Từ Mông? Sao gầy hốc hác như ?
Từ Mông lúc gầy như que củi, má cũng lõm , nhưng mắt sáng hừng hực: “Chú gặp nhà cháu ạ? Họ khỏe chú?”
Anh vẫn thư liên tục, nhưng mãi mà nhận hồi âm, tin tức gì từ nhà nên mới nhờ ông cụ Tiêu gửi giùm, họ giúp đỡ tìm hiểu chút tin tức.
Lạc Quốc Vinh lấy một phong thư: “Chúng tới tìm, nhưng thấy ai, là gia đình chuyển .”
Từ Mông thất kinh, cha đưa xuống nông trường cải tạo, nhưng chị gái cùng cha khác việc , cũng liên lụy mà.
Tình cảm hai chị em , nhưng gì cũng là , còn đang ngóng trông chị gái giúp đỡ một chút, rời khỏi nơi quỷ tha ma bắt .
“Chuyển ? Sao thế ? Sao tiếng nào với cháu? Có tin tức gì của cha cháu ạ?”
“Không tin gì.” Lạc Quốc Vinh tới thủ đô chơi một chuyến nhưng cũng quên việc nhờ vả.
Ánh sáng trong mắt Từ Mông dường như đang dần lụi tàn: “Vậy… thầy Tiêu khỏe ạ? Thầy … thuận lợi chứ ạ?”
“Ông cụ lắm, thi nghiệp nhỉ? Thi đỗ ?” Lạc Quốc Vinh cảm thấy thông qua kì thi đại học để về thành phố cũng là một phương thức , cố gắng nỗ lực lên là .
Chớ lúc nào cũng trông cậy khác.
.