Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 334

Cập nhật lúc: 2025-03-17 13:39:34
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Học giả nước ngoài thấy thế thì hết sức tò mò: “ xem thử ?”

“Được chứ ạ.” Lạc Di thoải mái lấy một tờ danh sách dài dằng dặc, chi chít con chữ.

Cô phiên dịch tên của những đầu sách cho học giả , thể đây là một danh sách diện, môn gì, ngành gì cũng .

Học giả nước ngoài thắc mắc: “Cháu hết chỗ ư?”

“Dạ , mới một nửa thôi, một cuốn hiểu lắm ạ.” Lạc Di nghiêm túc lấy sổ tay , chỉ cho nọ những mục mà hiểu, cô liệt kê đây để thư hỏi ông cụ Tiêu.

Học giả nước ngoài càng càng thấy ngứa nghề, mới chỉ cho cô vài mục về toán học, chỉ một lát, ông phát hiện khả năng lĩnh ngộ của Lạc Di thật đáng sợ, học cực nhanh, chỉ sơ là hiểu.

Vì thế, ông tiếc lời khen một hồi.

Hiệu phó An tò mò hỏi: “Ổng đang gì thế?”

Thầy thể hiểu vài từ, nhưng xâu chuỗi một chỗ, cộng với tốc độ của quá nhanh, tổng thể hiểu nổi một câu.

Lạc Di mỉm : “Ông đang khen em thông minh ạ, còn hỏi em nước ngoài học , ông thể giúp đỡ.”

Tất cả những mặt đều trợn to mắt, cũng ? Mới quen bao lâu mà học giả nước ngoài cũng cảm thấy yêu thích vì tài năng của cô bé , thật là lợi hại.

Lãnh đao cao cấp sớm nhận Lạc Di thông minh, ăn , mà cũng tính toán nữa: “Thế cháu trả lời ?”

Lạc Di tươi đáp: “Cháu còn nhỏ, thể sống xa cha ạ.”

Bây giờ còn lúc, cần chờ thêm một thời gian nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-334.html.]

Lãnh đạo cao cấp và hiệu phó An đều im lặng. Thầy An vuốt mồ hôi, tâm tình vô cùng phức tạp, suy nghĩ một lúc mới khuyên: “Thầy thấy đó cũng là một cơ hội , nước ngoài học tập những tri thức tân tiến nhất trở về đền đáp tổ quốc là một lựa chọn .”

Lạc Di quá xa lúc : “Đợi khi em đủ 18 tuổi ạ, đó cần tích lũy căn bản đầy đủ mới thuận lợi cho việc đào tạo sâu.”

Cô luôn việc kế hoạch rõ ràng, lúc nào nên gì, nhịp độ tiến triển như thế nào, đều tính toán tỉ mỉ.

Lại hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi ?”

“Tuổi mụ 14 ạ.”

Ờ, thì đúng là còn nhỏ quá, tuy rằng cô bé thông minh đến độ khiến lớn quên mất cả tuổi tác của nó.

Thành tích chấm thi công bố, Lạc Di đạt quán quân, cô 105/100 điểm, thêm 5 điểm khuyến khích cách giải toán phong phú.

Lạc Di kiêu ngạo lên bục lĩnh thường, nhận tờ giấy khen từ tay lãnh đạo, tươi hớn hở.

Thời khắc , cô là một học sinh trung học cơ sở xuất sắc, quyền kiêu ngạo đắc ý.

Lãnh đạo nhịn bật , cô bé xinh xắn đáng yêu, bản chất con cũng nữa, đúng là một hạt giống tồi.

Ông đưa phần thưởng cho Lạc Di, còn trêu một câu: “Phần thưởng chỉ là hai chiếc bút máy, thất vọng lắm ?”

Ai ngờ cô học trò nhỏ thoải mái trả lời: “Lần tiếp tục cố gắng là ạ, một bao giờ bỏ cuộc, thông minh và nỗ lực tiến lên thì luôn thể đạt điều mong đợi.”

Thiên phú là một điều cực kì quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả thiên phú chính là sự nỗ lực.

Không bất kì thành công nào đến từ sự tùy tiện cả.

.

Loading...