Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 340

Cập nhật lúc: 2025-03-17 13:39:46
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy hàng chữ quen của Tiêu Thanh Bình, Lạc Di vui vẻ , mỗi tháng Tiêu Thanh Bình sẽ cho cô hai lá thư, đều đặn.

Lạc Di vui sướng mở thư, mấy dòng, sắc mặt dần đổi.

Lạc Tiểu Đào thấy sắc mặt Lạc Di khác thường, vội vàng lo lắng hỏi: “Tiểu Di, em thế?”

Ngô Tiểu Thanh cũng sang: “Thư của Thanh Bình ? Có chuyện gì thế con?”

Lạc Di hít sâu một : “Chuyện , chuyện , đại học Harvard mời nhập học.”

Tiêu Thanh Bình giỏi, Harvard chọn , thật xuất sắc.

“Đại học Harvard? Đó là trường đại học hàng đầu thế giới.” Ngô Tiểu Thanh khiếp sợ kêu lên, “Thanh Bình giỏi quá.”

đột ngột thế nhỉ, thấy gì đến chuyện .

Lạc Quốc Vinh tỉnh táo tiên: “Vậy thì ông Tiêu ? Nhà chỉ hai ông cháu với , Thanh Bình nước ngoài, ai chăm sóc ông cụ? Không , gọi sang hỏi thăm xem .”

, gọi điện qua hỏi xem thế nào.” Lạc Di cũng , rõ ràng hẹn với sẽ thi Thanh Hoa mà.

Cả nhà kéo tới bưu điện, lâu mới gọi cho đại học nông nghiệp, chờ một hồi, ông cụ Tiêu mới gọi .

Thời đại , liên lạc qua điện thoại phiền phức thế đó.

Ông cụ Tiêu gì nhiều, chỉ khéo léo ám chỉ rằng, đây là ý của bên .

Bên chọn một nhóm học sinh xuất sắc nhất, đưa đến các trường đại học danh tiếng bậc nhất, học tập các tri thức tân tiến nhất.

Khoa học kĩ thuật của đất nước còn quá lạc hậu, cần phái ngoài học hỏi.

Lợi ích quốc gia đầu, những chuyện khác buộc xếp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-340.html.]

Lạc Di cũng hiểu, nhưng tâm tình thật sự quá nặng nề, cứ thế mất, chẳng kịp một lời tạm biệt ?

Ngày gặp cũng là ngày nào năm nào.

“Vậy còn ông thì ?”

Ông cụ Tiêu , thái độ thoải mái: “Sức khỏe của ông , ở đây còn trường học và bạn bè giúp đỡ, cần lo cho ông . Tiểu Di , Thanh Bình vốn định gọi cho cháu nhưng do dự mãi quyết định thư, chắc là nó sợ nhè.”

Là sợ thấy tiếng của Lạc Di, lòng nữa.

Ông cụ hiểu rõ tâm tư cháu , nó một lòng chờ Lạc Di lên đây học đại học, ai dè…

Lạc Di cũng khó chịu, nghẹn ngào hỏi: “Anh ạ?”

Ông cụ Tiêu thở dài một tiếng: “Đi , qua đó sớm còn chuẩn các thứ, tụi nó là nhóm đầu tiên , kinh nghiệm, ai chỉ đường, dựa cả bản .”

Đứa cháu duy nhất rời xa , ông cụ thể vui vẻ dễ chịu?

đây là vì tương lai của tổ quốc, cho nên đành hi sinh tình cảm cá nhân.

Lạc Di vẫn luôn coi ông cụ như ông nội , lúc chỉ lập tức bay qua cùng ông, hẳn ông đang cần bầu bạn.

“Ông, cháu với cha cháu sẽ qua đó một chuyến.”

Ông cụ Tiêu từ chối: “Thôi đừng, đường xá xa xôi, qua mệt mỏi lắm, mất thời gian, cháu chịu khó chăm chỉ học hành, ông còn chờ cháu lên đại học đấy.”

“Vâng, chờ cháu hai năm nữa nhé.”

Hai năm , Lạc Di giành vòng nguyệt quế của ban khoa học tự nhiên, điểm thi đầu tỉnh, nguyện vọng một là khoa học máy tính của đại học Bắc Kinh.

Nhận giấy báo trúng tuyển, cô thở một thật dài, quá, mục tiêu năm lập thành một cái.

.

Loading...