“Dạ? Cái gì ạ?” Mặt Lạc Di đầy mờ mịt: “Chú nữa , cháu rõ.”
Đối phương nghiêm túc quan sát cô, cô chỉ ngơ ngác chứ hề sợ hãi.
Anh lặp từng chữ một: “Cháu trùng sinh.”
Lạc Di nghiêng đầu tập trung suy nghĩ một lúc: “Chú thể giải thích ý nghĩa của từ “trùng sinh” ạ? Cháu hiểu cho lắm.”
Công an trả lời tỉnh bơ: “Thì giống như ngủ một giấc về lúc còn bé, bắt đầu từ đầu, nhớ hết tất cả những chuyện từng xảy , năng lực việc.”
Lạc Di trợn mắt há mồm, vô thức sờ đầu , : “Cháu sốt, như mê sảng thế chứ?”
“Chú đang chọc cháu ạ? Cháu mới , ha ha ha.”
Cô như thế, bao nhiêu lúng túng thì bấy nhiêu, trông khó xử.
Công an: “…”
Khóe miệng một công an khác giật giật: “Cháu trùng sinh ?”
Hai mắt Lạc Di trợn ngược lên, như thể thấy một chuyện gì đó thú vị: “Cháu thì nghĩ, nếu thể việc, thì đúng là một năng lực tuyệt vời.”
Anh công an liếc máy phát hiện dối, thấy nó vẫn vấn đề gì: “Nếu cháu năng lực thì cháu sẽ gì?”
“Để cháu suy nghĩ .” Lạc Di đưa tay lên xoa cằm, chút dễ thương và đáng yêu: “Có lẽ cháu sẽ chạy trốn.”
Câu trả lời ngoài dự liệu của : “Gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-353.html.]
Lạc Di lắc lắc đầu, vẻ mặt như mấy chữ “các chú thật ngốc”: “Điều quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng mà, lỡ lộ là sẽ xem như yêu quái thiêu c.h.ế.t ngay.”
“Cháu sẽ trốn nước ngoài, đến một nơi ai quen , dựa khả năng tiên tri của để kiếm thật nhiều tiền, vui chơi ăn uống…” Lạc Di vội vàng dừng : “Khụ khụ, , cháu một đại gia nhàn rỗi, chỉ cần , cần gì cả mà tiền vẫn như nước, mỗi nơi thế giới đều biệt thự của cháu hết, du lịch bằng máy bay và du thuyền tư nhân, hàng chục giúp việc vây xung quanh chăm sóc cho cháu, đến cũng chào đón.”
“Cháu mua thêm một hòn đảo nhỏ, xây thành một hòn đảo xinh , đóng cửa , cháu sẽ là vua một cõi.”
“Cháu cái gì, chỉ cần vẫy tay là mang đến mặt cháu, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vời .” Đôi mắt cô tràn đầy mơ mộng.
Anh công an: "…"
Không chỉ cô như , bọn họ cũng , ?
Không đúng, lạc đề .
“Điểm thi đại học của cháu cực kỳ cao.”
Lạc Di khó hiểu hỏi vặn : “Thành tích của cháu bao giờ kém ? Chỉ thông minh của mỗi đều khác , chúng thừa nhận điều .”
Cô kiêu ngạo thế đấy, thành tích thật tuyệt vời.
Các công an đều im lặng. Được thôi, từ nhỏ đến lớn cô điều tra nhiều . Trước khi học, cô chút cảm giác tồn tại nào, khi học, cô mới cảm giác tồn tại.
“Có điểm thi đại học của cháu vấn đề.”
Lạc Di một chút gì là bất ngờ cả, cô quen : “Không ghen ghét mới là tầm thường, cháu cũng quen . Họ cháu cóp ? Hay là trộm đề thi? Có ý tưởng gì mới ạ?”
Anh công an nghiêm túc chằm chằm cô: “Người cháu trùng sinh, nên đề thi đại học.”
“Phụt, ha ha.” Lạc Di ôm bụng lớn.
.