Đột nhiên, Lạc Di đỏ mắt, nước mắt lưng tròng, : “Những năm qua cháu học chỉ để đổi vận mệnh của mà còn học vì quốc gia, khi nghiệp sẽ cống hiến cả đời cho quốc gia. giờ chính quyền nghi ngờ cháu, khiến cháu khỏi nghi ngờ liệu suy nghĩ bao năm qua của sai ?”
Cô gái nhỏ còn mạnh mẽ, giờ lộ một mặt yếu đuối và đau lòng.
Các công an đều đau lòng : “Lạc Di , . Các chú chỉ theo quy trình thôi, nghi ngờ cháu…”
Làm tổn thương lòng yêu nước chân thành của trẻ em là .
Lạc Di rưng rưng nước mắt, những giọt từ từ rơi xuống, nhưng vẻ mặt vô cùng kiên cường: “Mạnh Tử từng : “Vua đối đãi với như quốc sĩ, quốc sĩ để báo đáp! Vua đối đãi với như qua đường, đáp như qua đường! Vua đối xử với như cỏ rác, báo thù như giặc cỏ”.”
Cô xong, công an nhận cô thực sự tổn thương , da đầu tê dại: “Lạc Di , , cháu thể nghĩ như …”
Lạc Di khịt mũi, chút nghẹn ngào: “Các chú yên tâm, quốc gia nuôi dạy cháu, cho dù vô tình cháu tổn thương cháu thì cháu cũng sẽ gì cả. Cháu chỉ yên lặng rời và bao giờ nữa. Dĩ nhiên, mất một thiên tài như cháu thì chắc chắn sẽ là một thiệt hại to lớn của Trung Quốc.”
Rõ ràng cô đau lòng, nhưng vẫn kiêu ngạo. Đây chính là dáng vẻ thật sự của một thiếu nữ thiên tài.
Các công an đều cảm thấy , khỏi tự kiểm điểm, bọn họ sai ? Có bọn họ đối xử quá thô bạo với một đứa trẻ ?
Nếu cô thật sự gian lận mà dựa tài năng thực sự của thì khi lớn lên, cô sẽ trở thành trụ cột của đất nước… cô tổn thương khi trưởng thành nước ngoài thì đúng là một tổn thất lớn.
Chuyện thận trọng xử lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-355.html.]
“Lạc Di , cháu chú …”
Lạc Di cắn răng lau nước mắt, trong vẻ uất ức lộ một chút kiên cường: “Chú đừng nữa, chú cháu chứng minh bản như thế nào?”
Tiếng gõ cửa vang lên, công an ngoài một lúc, nhanh chóng cầm mấy tờ đề kiểm tra : “Đây là đề thi đại học chuẩn đặc biệt cho cháu. Nếu bài , cháu sẽ tặng một ngôi nhà ở thủ đô, coi như là đền bù cho cháu.”
Thứ cô bồi thường đến .
Lạc Di sững sờ, đó mắt sáng lên: “Thật ? Không chú đang dỗ cháu chứ?”
Anh công an cảm thấy trong lòng mềm nhũn, cô quả thực là một đứa trẻ cần dỗ dành: “Mỗi lời các chú đều là thật, chú đảm bảo với cháu.”
Lạc Di vui như mở cờ trong bụng, ai nha, đây đúng là trong họa phúc: “Căn nhà đó rộng bao nhiêu ạ? Có thể là tứ hợp viện ạ?”
“Có thể.”
“Như thì , cháu chữa lành , cháu đau lòng nữa.” Vẻ chán nản mặt Lạc Di biến mất, cô nóng lòng phối hợp kiểm tra.
Vì một căn tứ hợp viện, liều mạng thôi!
Các công an , như trút gánh nặng, lúc lúc , đúng là tính cách trẻ con.
Cái gì mà trùng sinh chứ, bọn họ đều tin những chuyện xằng bậy như thế, vì cấp yêu cầu điều tra nên họ mới phối hợp.
.