Thầy Mạc bình tĩnh : “Qua Tết sẽ thư.”
Lạc Di sững sờ một hồi bỗng kịp phản ứng và yên lặng .
Thầy Mạc thấy , thốt lên rằng chỉ thông minh và cảm xúc của cô nhóc cao, nhạy bén.
Ăn cơm xong, thầy Mạc dẫn Lạc Di tới phòng thí nghiệm, Lạc Di bước , hoài niệm giữ kín trong tim rục rịch manh động, cô nhịn mà mím môi.
Thì một chuyện khắc sâu trong xương tủy, thể nào quên .
Thay đồ xong thì bước , thấy vài sinh viên đang thí nghiệm, nhóm sinh viên chào hỏi một cách kính cẩn: “Thầy Mạc, thầy tới .”
Thầy Mạc khẽ gật đầu với họ, hiệu cho họ tránh gọi Lạc Di tới cạnh: “Em mở to mắt mà , gì hiểu thì hết đừng hỏi, thể ghi chú .”
“Vâng.”
Thầy Mạc một thí nghiệm, Lạc Di lặng yên quan sát, ánh vô cùng chăm chú, tựa như ghi nhớ mỗi động tác của ông trong lòng, ghi chú cực kì nhanh.
Nửa tiếng , thầy Mạc dừng động tác , Lạc Di: “Có thể hỏi .”
Lạc Di im lặng một hồi: “Thí nghiệm , em thử.”
Thầy Mạc ngạc nhiên cô, bảo cô đặt câu hỏi chứ bảo cô thí nghiệm.
Em thí nghiệm khó thế nào ? Một mới từng tiếp xúc với nó, mà thành thí nghiệm một cách độc lập thì quả là điều viễn vông.
Nhóm sinh viên cũng kinh ngạc Lạc Di, họ thấy cô ngây ngô đến mức nực , chơi đồ hàng .
Nhìn thì tốn sức, tự thử mới khó như nào.
Một nữ sinh viên nhịn : “Em gái , thầy Mạc thí nghiệm khó lắm, nhưng cũng dễ, đầu em đến đây nhỉ, cứ từ từ thôi, cần hấp tấp.”
Lạc Di ngứa tay cực kì, cô khăng khăng thầy Mạc: “Em thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-385.html.]
Cuối cùng, thầy Mạc gật đầu: “Được.”
Ai cũng đầu, ông ở bên quan sát, sẽ chuyện gì xảy .
Cũng lâu tận tay dạy học sinh, cũng .
Mọi đều sẵn sàng hổ Lạc Di, ai ngờ biểu hiện của Lạc Di ngoài dự đoán của .
Lạc Di đặt vở ghi chép trong tầm tay, cẩn thận một , hít một thật sâu bắt đầu thí nghiệm.
Rõ ràng tay cô khựng , tay chân thì vụng về, mỗi bước đều chậm, suy nghĩ cẩn thận khi tiếp tục, nhưng điều đáng kinh ngạc là cô theo y như , mỗi bước đều sai.
Tới bước cuối cùng, cô thở một dài: “Thầy Mạc, em đúng chứ?”
Vừa đầu liền thấy ánh mắt nóng rực dọa của , dọa cô sợ hết hồn: “Sao ạ?”
“Đây mà!” Một nam sinh viên chỉ cô thốt lên.
Lần đầu thí nghiệm, thất bại bao nhiêu , còn cô, một thành công .
Lạc Di: “...”
Cô bĩu môi: “Anh mới là yêu quái! Đại yêu quái!”
Có chút giống một đứa nhỏ đang phát cáu.
“Ha ha ha.” Thầy Mạc thật to: “Lạc Di, thầy thấy sự kiên định và nghị lực của em, nhưng ngờ trí nhớ với khả năng thực hành của em cũng mạnh .”
Lần đầu tay thể rập khuôn cả quá trình, trí nhớ với khả năng thực hành đều cực kỳ lợi hại, cô sinh là để việc .
Lạc Di kiêu ngạo giương cằm: “Em từ nhỏ xem qua nhớ, giờ?”
Khoe khéo như vầy khiến đố kỵ c.h.ế.t , ganh tị cào tường[1] .
Thầy Mạc dẫn cô qua chỉ để kiểm tra khả năng thực hành của cô, ngờ cô cho ông một bất ngờ lớn đến .
.