Hôm nay Lạc Di sách trong thư viện, một tia nắng ấm xuyên qua cửa sổ chiếu hắt lên khuôn mặt cô, hiện lên một màu vàng kim.
Áo len màu trắng thoải mái, tóc búi tròn, xinh năng động.
Nam sinh xung quanh đều chút mất tập trung, thỉnh thoảng sẽ liếc qua, thật là xinh .
ai dám sang đó. Vì ai cũng Lạc Di là cuồng học hành, hứng thú với chuyện tình cảm.
Từng để ý đưa thư tình cho cô, cô hai chữ ‘ ’ thật to phía .
Hành động dở dở , cũng giảm bớt lượng nam sinh yên thích cô.
Tề Văn Tĩnh vội vàng , liếc cô gái bên cửa sổ: “Lạc Di, tớ lấy cho một tờ đơn đăng kí, nhanh điền .”
Lạc Di lướt qua tờ đơn đăng kí: “Cuộc thi tiếng Anh cho sinh viên đại học quốc?”
“ , đều đăng ký hết, học giỏi tiếng Anh như nếu tham thì tiếc lắm.” Tề Văn Tĩnh kết quả thi nghiệp trung học của cô, cũng thấy cô tài liệu giảng dạy bằng tiếng nước ngoài ở kí túc xá, trâu bò thật sự.
Lạc Di khẽ lắc đầu: “Tớ thời gian.” Quyền đầu tiên thầy tặng vẫn xong, cũng hiểu rõ. Ban ngày lên lớp, buổi tối thí nghiệm.
Cha cũng ý chuyện cô ít ở nhà, cả nhà bữa cơm nào đầy đủ.
Tề Văn Tĩnh sốt ruột, tiếc nuối : “Cậu đừng suốt ngày đóng cửa chế tạo xe nữa, cũng nên ngoài tham gia các hoạt động để chứ, thể lợi cho công việc.”
Mọi ai cũng tham gia hội học sinh, tham gia câu lạc bộ, đủ thế loại tranh tài, tranh thủ lộ mặt, còn cô thì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-403.html.]
Rõ ràng cô là xuất sắc nhất!
“Phải nước ngoài ?” Mặc dù Lạc Di tham gia hoạt động nào nhưng cái cần vẫn .
Tề Văn Tĩnh thấy cô còn ít tuổi, cái gì cũng hiểu: “ , quan trọng là tiến cử tự thi, tham gia nhiều cuộc thi lấy thêm mấy giải thưởng thì sẽ cho lý lịch trở nên sắc nét hơn. Cho dù nước ngoài thì khi nghiệp cũng sẽ phân công ty hơn.”
Lạc Di mỉm , cô thật sự cần, con đường tương lai của cô thầy sắp xếp rõ ràng .
Trước tiên thi đỗ hai bằng đại học trong nước cơ sở, đó nước ngoài học thạc sĩ, khi học xong thì về nước công việc nghiên cứu khoa học.
Con đường chắc chắn sẽ khô khan, chịu sự nhàm chán.
Kiểu thi thố với cô mà thì chỉ như thêu hoa gấm, cần thiết tiêu tốn thời gian đó.
Chẳng qua, chuyện cô bái sư thông báo rộng rãi với , chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ nên phần lớn đều .
Cô cũng sẽ vui buồn thất thường chia sẻ với khác, như thì mất mặt.
Tề Văn Tĩnh giận dữ trợn mắt, kiểu gì cũng hiểu ?
Lạc Di thấy thế thì giật : “Làm ?”
“Ngày dùng danh nghĩa hạng ba để trường, hào quang rực rỡ ngớt, còn xinh , khi thấy thì đều bảo là học giỏi, hoa khôi của đại học Bắc Kinh. Còn bây giờ thì chứ…” Tề Văn Tĩnh tức giận.
“Hoa khôi đại học Bắc Kinh ư?” Khóe miệng Lạc Di giật một cái, vẻ đúng lắm nhỉ: “Cậu đừng gọi như thế.”
.