Lạc Di xuống kỹ hơn, đó là một chiếc hộp lớn, thấy một ký hiệu ở chỗ khuất, xqp.
Lạc Quốc Vinh thấy mấy đứa con chặn ngay cửa, ông tò mò bước tới hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Lạc Di vẫy tay với ông, : “Cha, cha giúp con chuyển thứ trong , đặt ở... phòng của con.”
“Được.”
Mọi lượt tới, tò mò chung quanh: “Sao tên gửi? Rốt cuộc là ai gửi tới ?”
Lạc Di chỉ xqp: “Ông nội Tiêu, ông tới xem.”
Ông cụ Tiêu nét chữ quen thuộc, trong lòng run lên: “Là nét chữ của Thanh Bình, xqp, chính là đại diện cho Tiêu Thanh Bình.”
“Mau xem là thứ gì ?”
Lạc Di tự tay tháo một cách cẩn thận, gói hàng bọc , cố định bằng khung gỗ, thêm một lớp xốp.
Cuối cùng thứ bên trong cũng lộ , là một món đồ hình thù kỳ quái.
Lạc Di ngơ ngác nó, tay cô tự chủ mà chạm nó, nhẹ nhàng vuốt ve, nâng niu đủ kiểu, cảm xúc trong lòng trào dâng, nhất thời khó mà kìm .
Lạc Quốc Vinh từng thấy thứ , nhưng trông dáng vẻ của con gái, ông đây là một món đồ .
“Tiểu Di, đây là cái gì thế?”
“Máy tính.” Lạc Di Tiêu Thanh Bình để chiếc máy tính khó khăn như thế nào, gửi về nước phiền phức thế nào, nhưng cô nước ngoài tiến hành phong tỏa công nghệ đối với nước cô, phép bán thiết công nghệ cao cho nước cô để từ đó kìm hãm sự phát triển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-409.html.]
Máy tính là công nghệ cao, đặt lên hàng đầu, ngay cả một món linh kiện cũng phép bán.
cô rõ, tương lai sẽ là nơi của chiến tranh thông tin, ai sở hữu chiếc máy tính tối tân thì đó quyền ngôn luận.
Kiếp cô sinh trong thời đại thịnh thế, cuộc sống sung túc, cơm ngon áo , là thế hệ thứ ba giàu , cô cần phấn đấu vẫn thể thừa hưởng phúc của tổ tiên, tuy rằng từ nhỏ cô giỏi giang, nhưng cũng chỉ thể theo sự sắp xếp của cha mà học nghệ thuật, sống cuộc sống giàu thảnh thơi.
Cô một trai, nhưng cô nắm giữ cổ phần kinh doanh của gia tộc, chỉ riêng tiền lãi cũng đủ để cô ăn chơi suốt mười đời.
Cô như thế, tại phấn đấu? Cô sinh ở La Mã phồn hoa mà.
bây giờ, ban đầu cô còn đủ ăn, ngay cả một bát cơm cũng , mặc quần áo rách rưới.
Có nhu cầu thì sẽ động lực phấn đấu, cô học để một bát cơm, một bát thịt kho.
Cố gắng học tập suốt sáu năm, cuối cùng cô còn lo một ngày ba bữa, nhưng cô thấy nỗi khổ của những dân ở tầng đáy xã hội, cũng thấy đất nước mới hồi phục, đang trong cảnh khó khăn.
Cô nghĩ nên điều gì đó cho tổ quốc.
Trước đây, đất nước rộng lớn mà nỗi một con chip do Trung Quốc tự tạo , vì thế mà túm cổ, khiến cô đau lòng.
Cô luôn nhớ đến cảnh tượng đó, đó chính là lý do thực sự khiến cô chọn ngành khoa học máy tính.
Kể từ ngày máy vi tính đời, vốn sử dụng trong gia đình giải trí, mà là phục vụ cho việc nghiên cứu quân sự và khoa học.
Có thể , máy tính là một phần quan trọng nhất của trong thời đại thế giới tranh bá , cố gắng, nỗ lực thôi.
Chúng nỗ lực hết để giúp cho tổ quốc thêm lớn mạnh!
.