Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 410

Cập nhật lúc: 2025-03-18 23:03:50
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

thích bài hát “Tổ quốc sẽ quên”, “Không cần bạn , mong bạn , đem tuổi trẻ hòa dòng sông tổ quốc, núi , sông , tổ quốc sẽ quên, sẽ quên …”

“A, đây là thứ con học ?” Ngô Tiểu Thanh chợt hiểu .

Lạc Di khẽ gật đầu: “Vâng, nhưng nó hơn ở trường, thể là máy tính tiên tiến nhất thế giới.”

khó quá, âm thầm việc vì cô.

Cô tìm kiếm trong chiếc hộp, thư, cũng lời nhắn nào, nhưng cô vẫn cảm động: “Ông Tiêu, con thư cho .”

“Viết , đến lúc đó cùng gửi đến đại sứ quán.” Thư của ông cụ Tiêu và cháu trai đều chuyển thông qua đại sứ quán, ông cũng ngại phiền khác.

Nếu bản tự gửi, trôi dạt biển, suốt quá trình trì hoãn bao lâu, cũng thể sẽ thất lạc đường gửi .

“Được.”

Lạc Di nghiên cứu một hồi, bắt đầu lắp ráp chậm rãi, cô thấy loại đồ cổ trong phòng máy tính của trường, nguyên lý cơ bản đều giống .

Cô âm thầm tự nghiên cứu từng bộ phận, mới lắp ráp, cắm điện, màn hình máy tính từ từ sáng lên.

Không cách nào để kết nối Internet, nó chỉ thể sử dụng như một máy tính độc lập, nó chỉ WordStar để xử lý văn bản, cơ sở dữ liệu máy tính dBase và bảng tính Lotus.

Lạc Di nhướng mày, phần mềm VisiCalc, tiền của Excel.

Chuyện quá đơn giản, cô nghĩ thể kiếm thêm một phần mềm, dù cô cũng thực tập ở một công ty máy tính nổi tiếng nhất.

Lạc Nhiên nỡ rời , chị lắp ráp mà chớp mắt, tay cô lướt bàn phím, màn hình đổi nhanh chóng, những chữ cái tiếng Anh lướt vù vù.

Đột nhiên tiếng nhạc... phát từ trong cái máy tính kỳ lạ đó: “Chị, là chị ?”

“Haha, đúng , đây là Hoan Lạc Tụng bản piano.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-410.html.]

Hai mắt Lạc Nhiên sáng lên, bé lao tới: “Em cũng chơi.”

Lạc Di kiên nhẫn chỉ bé từng bước, Lạc Nhiên vô cùng thích thú, mỉm khanh khách.

...

Ngày hôm , lúc Lạc Di tỉnh dậy là buổi trưa, cô bàng hoàng, trời ạ, muộn mất .

Cô bật dậy chạy phòng tắm tắm rửa, trong nhà chỉ Ngô Tiểu Thanh, vô cùng yên tĩnh.

Bà mang bữa sáng đến: “Tiểu Di, mắt con ? Đêm qua ngủ ngon ? Không thức cả đêm đó chứ? Sao thức khuya đến thế?”

Sớm với cô rằng, việc học quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, tuyệt đối thức khuya.

Lạc Di sờ lên đôi mắt đau nhức của cô, ngoan ngoãn nhận : “Sau sẽ nữa.”

Ngô Tiểu Thanh khẽ gõ lên đầu cô, con bé nghịch ngợm thật đúng là hết cách mà: “Mau ăn , ông Mạc gọi điện cho cha con, cha con con mệt, nên hoãn giúp con , con nhớ đấy, đừng lỡ miệng.”

Lạc Di: ...Phụ nhà cho phép con trốn học, phụ nhà cô thì giúp cô trốn học!

“Thầy con tin ?”

Ngô Tiểu Thanh bóc một quả trứng đưa cho con gái: “Tin chứ, một đứa con ngoan chăm chỉ như con, ông bảo hôm nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi .”

Lạc Di im lặng dùng bữa, ăn xong thì chạy phòng, một lúc cô xách cặp chạy ngoài: “Mẹ ơi, con đến nhà thầy đây.”

“Cẩn thận đấy, nhớ về sớm.”

“Vâng.”

Cô chạy vội đến nhà ông Mạc, vợ chồng ông Mạc đều ở nhà, họ mới ăn trưa xong.

.

Loading...